"Làm gì?”
Cố Manh Manh trả lời một cách lơ đễnh.
Lục Tư Thần kiên nhẫn nói tiếp: "Nếu không muốn theo anh đi ra ngoài, vậy em phải ngoan ngoãn ở trong khách sạn, hoặc là..." Lúc này, anh nhíu mày, cuối cùng nói: "Chỉ có hai lựa chọn, em chọn đi.”
'Anh đi làm hay đưa em đi chơi?’
cố Manh Manh hỏi, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Lục Tư Thần trả lời: "Trước tiên là làm việc, nếu còn thời gian, có thể dẫn em đi chơi."
Cố Manh Manh chu miệng nói: “Vậy thì em vẫn là ở lại khách sạn vậy..."
Lục Tư Thần bất lực.
"Bé con, em thật sự không đi cùng anh sao?"
'Anh phải làm việc, em đi theo cũng
nhàm chán, còn không bằng chơi game..."
Cố Manh Manh nói, mười ngón tay nhỏ lướt nhanh trên bàn phím.
Lục Tư Thần thấy vậy, rất bất lực.
"Vậy được rồi. Em cứ ở trong khách sạn, nhận điện thoại của anh bất cứ lúc nào, biết không?"
"ò..."
Cố Manh Manh trả lời.
Lục Tư Thần liếc nhìn cô lần cuối rồi
quay người rời đi.
Lúc này, cố Manh Manh vẫn đang chăm chú chơi game.
Đến chiều, điện thoại của cố Manh Manh đổ chuông.
Chỉ là, không phải là Lục Tư Thần, mà là một số lạ.
Cố Manh Manh khó hiểu, đầu tiên là do dự, cuổi cùng vẫn chọn trả lời.
'A lô?
Cô đưa điện thoại lên bên tai.
Nhất thời, một giọng nói tà mị truyền đến: "Hi, cô gái xinh đẹp, có biết tớ là ai không?"
Cố Manh Manh giật mình.
Cô chau mày, có chút mất kiên nhẫn nói: "Alex!"
Alex cười: "Tớ rất vui vì cậu vẫn nhớ đến tớ!"
Cố Manh Manh hừ giọng: "Có gì thì
nói, không thì cúp máy!
Alex nói: “ồ, thật ra thì cũng không có chuyện gì. Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng bạn trai của cậu bị ốm, gần đây rất cần sự an ủi của cậu!"
Cố Manh Manh hơi không vui sau khi nghe điều này.
"Tôi không có bạn trai!"
Cô nghiến răng.
“Thật sao?” Alex hé môi cười nói: “Cậu và Andre chia tay rồi à? ồ, đây thưc sư là môt tin vui!”
cố Manh Manh:"...
Alex nói tiếp: "Nếu vậy thì không sao nữa rồi."
Cố Manh Manh thở dài.
Cô chậm rãi nói: “Andre sao vậy?”
Alex giả vờ ngạc nhiên: "Anh ấy không phải là bạn trai của cô. Làm gì mà quan tâm đến vậy?"
Cố Manh Manh bực mình: "Andre là bạn của tớ. Là bạn của cậu ấy, tôi có
quyền hỏi thăm tình hình gần đây của cậu ấy!"
"Ồ, vậy thì tớ cũng có quyền từ chối trả lời câu hỏi của cậu!"
Alex bình tĩnh trả lời, không cần biết giọng điệu của cố Manh Manh tức giận đến mức nào, cậu ta dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Bên này, cố Manh Manh gần như sắp tức điên lẽn.
"Cậu đưa điện thoại cho Andre!"
Cô nói.
'Anh ấy không ở đây!
Alex đáp lại.
Cố Manh Manh nghe vậy thì “bụp” một tiếng, ngay lập tức cúp điện thoại.
Sau đó, cô lật danh bạ ra, gọi trực tiếp vào số của Andree.
Không ngờ, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Alex vẫn vang lên trong điện thoại: "Đúng là làm tổn thương người ta quá mà, cố Manh
Manh. Cậu là người đầu tiên dám cúp điện thoại của tớ!"
Cố Manh Manh phớt lờ những lời này và hỏi thẳng: "Tại sao điện thoại di động của Andre lại ở chỗ cậu?"
Alex cười khúc khích: "Đoán đi, đoán xem tại sao?"
Cố Manh Manh:
Alex trầm mặc vài giây, sau đó nói: "Nếu cậu không đoán, tớ cúp máy đây!"
Con người này thật là khó lường.
cố Manh Manh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Andre bị ốm nên điện thoại di động của cậu ấy nằm trong tay cậu phải không?"
Alex cười.
Cố Manh Manh không có nhiều kiên nhẫn, hỏi: "Cậu nói đi chứ!"
"Tớ không muốn nói!"
Alex đột ngột đáp lại.
Nói xong, cắt điện thoại một cái
bụp”.
ôi, không ngờ người này lại khá thù dai!
Cố Manh Manh cầm chiếc điện thoại đã bị dập máy, thực sự dở khóc dở cười.
Không lâu sau, Andre trực tiếp gọi điện thoại lại.
Cả hai trò chuyện một lúc, cuối cùng biết được rằng hóa ra Andre chỉ đi khám sức khỏe định kỳ, có Alex đi cùng. Vì đang làm kiểm tra nên Andre đã đưa điện thoại cho Alex
giữ. Vì vậy mới xảy ra một màn lúc nãy.
về vấn đề này, cố Manh Manh rất cạn lời.
Cô nói với Andre: "Andre, phiền cậu sau này hãy quản cái cậu em trai đó của cậu chút. Cậu ta thực sự không thân thiện. Cậu có biết rằng lúc nãy cậu ta gọi điện cho tớ, giọng điệu rất không tốt. Nếu không phải nể mặt cậu thì tớ đã sớm đánh cho cậu ta một trận rồi."
Nghe vậy, Andree im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Tớ cũng muốn quản
nó. Nhưng nói đến đánh nhau, ừm. Tớ nghĩ dù là hai chúng ta thì cũng chưa chắc thắng được nó."
Cố Manh Manh rất ngạc nhiên.
"Không phải chứ. Alex, lợi hại như vậy?”
"ừ..." Andre trầm ngâm, sau đó trả lời: "Nó đã học judo mấy năm gần đây, còn tham gia các cuộc thi chuyên nghiệp với kết quả khá tốt. Ngoài ra, nó còn học Muay Thái từ khi còn nhỏ, thành tích của cũng rất tốt.”
cố Manh Manh:"...
Thành thật mà nói, cô không hề nhìn ra được, Alex lại lợi hại như vậy!
"Còn cậu thì sao?"
Cô hỏi đột ngột.
Andre lúc đầu là ngẩn ra, sau đó cười khổ: "Từ nhỏ đến giờ sức khỏe tớ không được tốt nên không học được mấy thứ tự vệ này."
Cố Manh Manh thở dài: “Tớ hiểu rồi.
Andre ngạc nhiên: "Cậu hiểu gì?
Cố Manh Manh nói: "Sau này đừng bao giờ chọc vào Alex, nếu không muốn bị cậu ta đánh cho một trận nhừ đòn!"
"Hahaha..."
Andre bật cười.
Ngày hôm sau, cố Manh Manh và Lục Tư Thần lên đường quay về thủ
đô.
Ngay khi lên máy bay, cố Manh Manh đã chóng mặt buồn ngủ.
Lục Tư Thần trải tấm chăn mỏng ra, vừa đắp cho cô vừa nói: "Nếu buồn ngủ thì ngủ, đến nơi sẽ gọi em."
"ừm...”
Cố Manh Manh nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, mấy giây sau, cô đột nhiên mở mắt.
Lục Tư Thần vẫn nhìn cô, cười nói:
Làm sao vậy?'
Cố Manh Manh nói: “Buổi chiều anh có lịch trình nào khác không?"
Lục Tư Thần không có trả lời, chỉ nói: "Em muốn làm gì?"
Cố Manh Manh trả lời: "Anh quên rồi à, Bella đã bảo em đến thử quần áo ở cửa hàng của cô ấy!"
Lục Tư Thần gật đầu: "Anh biết."
Cố Manh Manh nhìn anh.
Lục Tư Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, nói: "Ngày mai hẵng đi. Em về trước nghỉ ngơi đi."
"ừm."
Cố Manh Manh phồng má.
Lục Tư Thần nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Mặc dù Cố Manh Manh có chút không hài lòng, nhưng cô biết rằng Lục Tư Thần làm vậy là vì mình. Vì vậy cô không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Chỉ mấy phút, cô ngủ thiếp đi.
Lục Tư Thần ở bên cạnh nhìn cô. Sau khi xác nhận cô đã ngủ, anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.
Nhưng mà, khi anh ngồi thẳng người lại, khuôn mặt tuấn tú kia đầy lạnh lùng, không còn chút ấm áp nào.