*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về vấn đề cuộc thi thiết kế, Bella giải thích như sau: “Địa điểm tổ chức cuộc thi này là ở nước ngoài, sẽ có rất nhiều bậc thầy thiết kế nổi tiếng thế giới sẽ đích thân hướng dẫn. Ngoài ra đội đạo diễn cũng đã mời nhiều ngôi sao nồi tiếng quốc tế làm đại diện. Vì vậy, quy mô của cuộc thi này rất lớn. Đầu tiên là vòng loại ở nhiều quốc gia khác nhau, cuối cùng là chung kết!”
Sau khi nghe những lời này, vẻ mặt của Lục Tư Thần không có gì thay đổi.
Anh rất bình tĩnh mà hỏi: “Cô đều thông qua rồi?”
“Đúng vậy.”
Bella gật đầu.
Cô cười rạng rỡ: “Lần này tham gia cuộc thi, được nhiều cậu bè giúp đỡ. Vốn dĩ tôi không muốn làm phiền đến anh và Manh Manh. Nhưng, về chuyện người mẫu này, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thật sự cảm thấy diện mạo và khí chất của Manh Manh đều phù hợp với chủ đề thiết kế lần này của tôi nhất. Vì vậy tôi mới mạo muội mời cô.”
Lục Tư Thần không nói gì.
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Cố Manh Manh chớp mắt và hỏi với vẻ mặt ngây thơ: “Cô Bella, cô nói địa điểm thi đấu ở nước ngoài à? Ừm, cụ thể là nước nào vậy?”
Bella trả lời: “Milan!”
Có Manh Manh hơi nhướng mày.
Cô suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Cái đó, thời gian thi thì sao ạ? Là lúc nào ạ?”
Bella tiếp tục trả lời: “Thời gian diễn ra chung kết là một tháng sau. Lần này tôi là tham gia vòng bán kết”.
Cố Manh Manh chọt hiểu ra.
“Vậy sao…”
Cô như có suy nghĩ gì đó.
Lúc này, Lục Tư Thần đột nhiên nói: “Chủ đề thiết kế của cô là gì?”
Bella nghe xong không khỏi nhìn anh cười: “Chủ đề thiết kế lần này của tôi là Ocean Princess, chủ yếu là bảo vệ môi trường, kêu gọi mọi người hãy bảo vệ đại dương!”
“Không phải là nàng tiên cá đấy chứ?”
Cố Manh Manh nhướng mày.
Bella khẽ giật mình: “Cái gì?”
Có Manh Manh tiếp tục: “Chính là để tôi giả làm công chúa người cá trưởng thành, phải không?”
Bella vội vàng khua tay: “Không, không, làm sao có thể như vậy được chứ. Đến lúc đó cô sẽ còn phải đi catwalk, thiết kế đuôi cá thì làm sao mà đi được?”
Hì Hi…
Lục Tư Thần cong môi: “Đã như vậy, chuyện này giao cho em quyết định.”
“Có thật không?”
Cố Manh Manh mở to mắt.
Nhưng mà, cô cũng không đợi Lục Tư Thần trả lời đã quay đầu nhìn Bella nói: “Tôi đồng ý!”
Bella rất vui.
“Tốt, tốt!” Cô lại gật đầu lia lịa và nói: ‘Manh Manh, đừng lo lắng, tôi rất tự tin vào thiết ké của mình. Cô nhất định sẽ trở thành tâm điểm của cuộc thi lần này!”
Cố Manh Manh “ừm” một tiếng, ngọt ngoà mà dang tay ôm lấy cổ Lục Tư Thần, trông rất dựa dẫm vào anh.
Lục Tư Thần vỗ nhẹ vào lưng cô. Đối với chút tâm tư này của cô, anh hiểu rõ như lòng bàn tay.
Sau khi rời khỏi cửa hàng của Bella, cả hai tay trong tay đi dạo trên đường.
Cố Manh Manh có tâm trạng rất tốt, cứ cười mãi.
Lục Tư Thần nhìn cô hỏi: “Em cười cái gì vậy?”
Cố Manh Manh nghiêng đầu, cười toe toét, đáp: “Tâm trạng tốt, nên muốn cười!”
hÖjn* Lục Tư Thần nhướng mày.
Lúc này, Cố Manh Manh dường như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên nói: “A, đúng rồi, Bella nói cuộc thi tổ chức ở nước ngoài, nhưng hình như em không có hộ chiếu!”
Nghe vậy, Lục Tư Thần bình tĩnh trả lời: “Không sao, anh sẽ giải quyết thay em.”
Cố Manh Manh không hề ngạc nhiên.
Cô gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn anh!”
Lục Tư Thần khẽ ngâm nga: “Chỉ như vậy?”
“Anh muốn làm gì?”
Cố Manh Manh cảnh giác nhìn anh.
Lục Tư Thần cong môi: “Vừa rồi ở cửa hàng của Bella, em vừa hôn vừa ôm anh là vì sao?”
Cố Manh Manh chớp mắt, trả lời: “Có không? Tại sao em không nhớ nhỉ?”
Lục Tư Thần đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
Cố Manh Manh bắt ngờ mà hai tay chống lên trước ngực anh.
“Này!”
Khóe miệng giật giật.
Lục Tư Thần không thấy có gì cả. Đang định nói, nhưng chợt nghe cô nói: “Oa, ghê nhé!”
“Hửm?”
Lục Tư Thần nhìn xuống cô.
Hai tay của Cố Manh Manh vẫn đặt trên ngực anh, xấu xa mà bóp bóp.
Chỉ thấy cô cười nói: “Lục Tư Thần, anh có ngực nhé.
Nhưng mà không mềm. Cứng cứng.”
Lục Tư Thần cong môi, bình tĩnh trả lời: “Em tưởng anh giống em sao?”
“Cái gì?”
Cố Manh Manh nhát thời không phản ứng kịp.
Lục Tư Thần cúi xuống, ám muội mà thở bên tai cô: “Của em là mềm mại, còn rất thơm.”
Bùm một tiếng!
Cố Manh Manh mặt đỏ bừng.
Cô vô thức muốn lui lại, nhưng cả cơ thể đều nằm trong vòng tay của người đàn ông, căn bản không thoát ra được.
Cô thẹn quá hoá giận mà hét lên: “Không được nói nữa!
Không được nói nữa! Lục Tư Thần, anh không biết xấu hốt”
Lục Tư Thần đáp: “Chuyện này không phải do em đề cập trước sao?”
Có Manh Manh phát điên lên.
Lục Tư Thần siết chặt vòng tay, kéo hẳn cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh không nói nữa.
Bảo bối ngoan, không làm loạn nữa?”
Cố Manh Manh ậm ừ: “Vậy thì anh thả em ral”
Lục Tư Thần cười cười, đột nhiên nói: “Có người đang nhìn em.”
“Hả?”
Có Manh Manh nghe vậy thì quay đầu lại nhìn xung quanh theo bản năng.
Thử tưởng tượng xem trên một con phố đông người qua lại. Một nam một nữ có ngoại hình và khí chất nổi bật ôm nhau thì sẽ không thu hút được sự chú ý của mọi người được sao?
Lúc này, rất nhiều người qua đường đều lén nhìn.
Cố Manh Manh á một tiếng rồi lại vùi vào vòng tay của người đàn ông, nghiến răng nghiền lợi nói: “Đi mau lên, đáng ghét quá!”
Một cô nhóc đáng yêu làm sao. Thật là khiến người ta càng ngày càng không thể buông tay.