*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu hoa cùng anh trai của mình đến trung tâm thương mại.
Cô đang loay hoay mang giày thì có một bóng dáng ngồi xuống lấy lại đôi giày trên tay cô,rồi ướm vào chân cô đôi khác.
Hai người đàn ông lịch lãm tuấn tú ấy người đứng xách đồ cho cô,người đang ngồi mang giày khiến nhân viên và các cô gái xung quanh ghen tị.
(Xem kìa cô ấy là ai mà được hai anh ấy o bế thế.Cũng tầm thường thôi mà)
Tổng tài đang đứng lựa cho cô đôi khác và nghe thấy.Anh lại và thử cho cô một đôi màu xanh biển có đính ngọc trai.
- Rất hợp với cô.
Anh tiến lại nói nhỏ với nhân viên sau đó họ đem ra gởi lại thẻ Vip cho cô.
- Tiểu thư Bạch quản lý của chúng tôi vừa nói cô là đối tác quan trọng cho nên chúng tôi xin được tài trợ.
Cô biết Tổng tài đã thanh toán.Cô vui vẻ mĩm cười.
- Thế cô gởi lời nhắn tới quản lý rằng tôi cảm ơn tấm lòng nhé.
Cô vừa định cầm thì Tổng tài đã đón lấy thay cô.Hai người thanh niên ấy khiến cô cảm thấy rất vui.
Tiểu Hoa chạy tới luồng hai tay vào cả hai chàng trai lôi đi.
- Theo em....
Cô đưa hai anh chàng đến store Couple.
Bạch Vỹ: Này...bộ chọc quê anh hả.Ai couple với ai thì tự chọn đi.
- Đâu cả ba chúng ta luôn.Em rất thích như vậy.
Tổng tài nghe cô phấn khởi nói,anh trở nên hài hước.Cầm lấy nón đội lên cho cô,cho anh và cho cả Bạch Vỹ.
Tiểu Hoa hùa theo lấy ba cái kính giống nhau đeo vào rồi cùng diễn trò.
Con bé được dịp cười vui vẻ.Hai chàng trai cảm thấy ấm áp.
Sau khi cả ba đang diện đồ thì có một người mặc đồ đen đến chào.
- Thật vinh hạnh cho cửa hàng chúng tôi quá.Ba vị có thể cho chúng tôi một tấm hình lưu lại không?
Tổng tài nham hiểm:
- Nếu anh biết tôi là ai thì cũng hiểu.Cái gì cũng có phí cả.Sử dụng hình ảnh đại diện....
Anh chưa nói hết thì vị đấy mĩm cười.
- Vâng Tổng tài chúng tôi biết điều đó mà.
Sau khi cho họ chụp hình xong.Một cô gái nói với Tiểu Hoa
- Tiểu thư dáng của cô thật đẹp.Cô có thể mặc bikini cho chúng tôi một tấm hình.Mẫu này chúng tôi sắp ra mắt và đang được nhiều người săn lùng nhưng giá của nó khá cao số lượng ít.Nếu cô đồng ý chúng tôi xin tặng cô luôn.
Tiểu Hoa hiểu ngay lời nói và suy nghĩ của cô gái này.Tưởng cô là hạng gái bao của đại gia..
- Thật tiếc,lúc nãy cô đã đi đâu khi quản lý nói chuyện với chúng tôi vậy.
Cô đưa 3 ngón tay lên ra giá.Cô gái lại mĩm cười vẽ khinh.
- 300 tệ ạ?
Tổng tài chộp lấy ba ngón tay ấy.
- 2000usd/shot..cửa hàng cô không thể trả được chi phí đó nổi đâu.Cô ấy là Tiểu thư tập đoàn Vỹ Hoa đấy.
Cô nhân viên ngỡ ngàng vẻ mặt thay đổi cuối đầu xin lỗi.
- Tôi xin lỗi,mong cô đừng bạch với quản lý.
Anh ấy kéo cô đi và chợt quay lại
- Nhưng không ai có thể mời được cô ấy đâu,vì hình ảnh của cô ấy là vô giá...
Tiểu Hoa mĩm cười trước câu trả lời của anh.
Gia gia gọi về.Ra xe anh mở cửa cho cô.
- Ủa anh đi chung hả?
Anh gật đầu..Cô cảm thấy chuyến đi này thật háo hức hơn lúc đầu.Không hiểu rõ tại sao cảm xúc lúc này mâu thuẫn đến vậy.
Tiểu Hoa trang điểm nhẹ,mang đôi giày Tổng tài chọn,nón bèo trông rất đáng yêu khiến anh xao xuyến.
Cả bốn người đi ra sân bay đi phi cơ riêng.Tiêu Hoa dìu ông đi còn hai gã thanh niên thì kéo vali.
Hình ảnh bây giờ rất khác,hai chàng trai phong nhã ấy giờ giống vệ sĩ hơn là nhà kinh doanh tầm cỡ ?.Cơ mà trông trẻ trung đẹp trai hơn.
Cô ngồi kế ông,ông lại xua
- Tiểu Hoa con ngồi cùng Đạo Thiên bỏ thằng bé nó buồn.
Mặt cô ngại ngùng ửng đỏ.Tổng tài quay đi nhết mép cười khoái chí.Tiểu Hoa lấy thuốc cho ông uống.
- Đây ông uống đi.
Tổng tài để ý cách cô lo cho ông mà có ánh mắt khác nữa.Mắt anh chùm xuống nhìn ra cửa sổ.
(Cô ấy giống mình đều không có được hơi ấm tình thương từ cha mẹ.Sống nhờ tình thương của ông bà.Nhưng mình là nam nhi có thể mạnh mẽ.Còn người con gái ấy mãi vẫn không thấy điểm nào chạnh lòng từ cô.Đôi khi mình còn yếu đuối khi thấy trẻ con được cha mẹ tay trong tay lễ hội,vui đùa.Còn cô ấy...mình muốn biết..)
- Tổng tài...tổng tài...
Anh giật mình thấy Tiểu Hoa đang gọi.
- Tôi ngồi cửa sổ nhé.
Anh đứng dậy nhường cho cô.Cô cũng uống vội viên thuốc.
- Cô và ông dùng thuốc gì vậy.
- À...là do tôi và ông không chịu được áp lực khi lên cao.
- Thế cô sợ độ cao phải không?
- Ưm...Vì vậy tôi chưa bao giờ có thể đến tận nơi cha mẹ yên nghĩ được.
Tổng tài ngạc nhiên khi cô nói.
(Bạch Vỹ cũng có nói chuyến đi này là tảo mộ ba mẹ của họ,mình giờ thật nóng lòng muốn đến hơn rôi)
Cô chìm vào giấc ngủ.Tổng tài ngồi lại gần dùng tay kéo đầu cô về để tựa.
(Tiểu Hoa từ nay đã có anh,em không cần phải mạnh mẽ nữa)
Phi công phát loa tới đảo Sun.Mọi người cùng xuống.Tiểu Hoa người hơi chao đảo.Tổng tài một tay kéo vali tay kia đỡ cô.
Có một chiếc Limo chờ đón họ.Gia gia bắt tay.
- Chào ông chủ tịch Du
- Mừng cả gia đình ông đến đảo Sun.Đây là....
- Là Tổng giám đốc tập đoàn Hắc Thị cháu trai của chủ tịch Hắc đó ông không nhận ra sao?
Tổng tài đến bắt tay.Chắc bởi anh mặc đồ thường phục không hào nhoáng kêu ngạo như thường ngày nên ông ta không nhận ra.
Ông ta hiểu lý do tại sao Đạo Thiên có mặt.
- Phen này bọn nhỏ náo loạn đây -rồi quàng vai gia gia mời lên xe.
Tập đoàn Du Phong là doanh nghiệp đứng đầu về ngành du lịch của nước.Tại đảo Sun này gia gia có một nửa cổ phần đầu tư ở đây.Bởi vì,bà của Tiểu Hoa rất yêu thích nơi này.Khi qua đời có nguyện vọng linh cửu được cất nơi cao nhất của hòn đảo này.Để bà luôn được trông thấy tất cả mọi người.
Tiểu Hoa to nhỏ sơ sơ cho Đạo Thiên biết.Xe chạy qua những cánh đồng hoa mẫu đơn trắng như tuyết,rồi đến màu hồng,màu đỏ.
- Tại sao ở đây chỉ trồng loài hoa này?
- Nó là loài hoa được tôn kính nhất ở đây đó.Họ xem hoa mẫu đơn như mặt trời đem lại vinh hoa phú quý và hơn nữa là hạnh phúc gia đình.
- Thế sao không gọi là đảo Peony mà là Sun?
- Tổng tài à anh bớt ý kiến đi.Làm sao tôi có thể biết hết ?
Anh mĩm cười vì chỉ muốn chọc cô.(Tên cô cũng có ý nghĩa là hoa mẫu đơn mà và lại có mùi hương hoa này nữa.Thật cô quả là người lý thú đối với tôi)
Xe dừng tại khu nghỉ của họ Bạch.Ông Du bước xuống.
- Các vị nghỉ ngơi rồi tối đến chỗ tôi mời dùng tiệc ngoài trời nhé.
Một dinh thự khá to xung quanh vẫn là hoa mẫu đơn đỏ thẫm bao vây lấy ngôi nhà.Hương thơm ngào ngạt khiến cho anh không thể định hướng được đâu là Tiểu Hoa đâu là Mẫu đơn.
Năm năm kể từ khi hai anh em đi nước ngoài thì ông cũng không đến đây.Nghe đâu đã có thể đi cáp treo hoặc xe địa hình lên thẳng núi.Ngày trước cả hai ông cháu chỉ đứng dưới chân nhìn lên và tự nói thầm với họ.
Ông vì già yếu không thể lên cao cũng không đi được nhiều nữa.
Tiểu Hoa vẫn là không có can đảm đến gần và không đủ sức khỏe.Con bé luôn mặc cảm vì chính mình mà họ đã qua đời.Nó tự nhủ bản thân từ khi ý thức, không nhìn thấy họ sẽ đỡ đau hơn.
Trời mát dần chiều.Tiểu Hoa sang phòng anh và Tổng tài.
- Đi hái hoa nào.
Cả ba vừa bước đi thì ông với theo.
- Vỹ vỹ lấy xe lăn ông muốn đi cùng.
Cả bốn đi vòng ra phía sau ngôi nhà ngọn núi hiện ra.Dưới chân là cánh đồng hoa mẫu đơn đỏ thẫm như một tấm thảm trãi đầy sườn núi.Họ vừa tản bộ Tiểu Hoa thì lựa những khóm hoa tươi mà cắt lấy.
- Để anh...
Tổng tài giật lấy.Đoạn đường đến đó cũng hơn nửa tiếng.Tiểu Hoa đưa giỏ hoa cho Bạch vỹ như thường lệ.Gia gia dơ tay
- Hãy gọi xe chúng ta cùng đi.
Tiểu Hoa ngạc nhiên vì lần này ông muốn đi đến mộ của gia đình.Cô cũng không biết cảm xúc mình thế nào.
Tổng tài tiến lại vẻ hiểu ý mà nắm lấy tay cô.Họ đi lên một tý và dùng xe chuyên dụng.
Tiểu Hoa không nói lời nào đôi chân cũng thôi nhảy nhót mà bước đi khập khiễng rồi.
Tổng Tài quàng vai cô to nhỏ.
- Này,đó không phải lỗi của em.Tôi cũng giống em,sinh ra đã không còn cha mẹ, mà lại chẳg có lấy thi thể của họ để mà thờ..
Tiểu Hoa dừng lại.
- Anh có thấy cô đơn..
- Từ nhỏ tôi đã được bà lo và ép vào các khuôn khổ.Tôi lại không được vui chơi tự do,lại phải học nhiều thứ hơn những đứa trẻ bình thường.Tôi bị kỳ thị,xa lánh,ghét bỏ.Và tôi căm ghét họ đã sinh tôi ra...Nhưg tại thời điểm này tôi muốn nói với họ rằng.Xin lỗi và cảm ơn.
- Tại sao?
Anh không nói và kéo tay cô đi.Mộ gia nằm phía sau ngôi chùa.Sau khi cả hai thắp hương thì đi ra sau.Tiểu Hoa run run bước tới.Tổng tài đưa cô giỏ hoa.Cô đặt hoa lên ngôi mộ rồi quỳ xộp xuống.
Bạch Vỹ định tới chỗ em gái nhưng ông cản lại.Đôi vai bé nhỏ run lên,những tiếng nấc trổi dậy.Tổng tài bỗng thấy tim mình đau như lần đầu gặp cô.Tay anh nắm chặt kềm nén.
- Ba...mẹ...Tiểu Hoa bất hiếu đã không đến nhìn di mộ của ba mẹ.Con xin lỗi!
Tiểu Hoa quỳ gối đi tới bia đá và ôm lấy khóc nấc.Bạch Vỹ không đành lòng nhào tới vòng tay ôm em gái.
- Tiểu Hoa được rồi,đã có anh bên cạnh em.
- Ba mẹ à con không cô đơn.Dù cho tuổi thơ con luôn từng ước có ba mẹ trên đời.Khi thấy bạn bè được ba mẹ đưa đến trường,dự lễ tốt nghiệp,cổ vũ tinh thần.Dù cho con luôn là ngôi sao sáng bất cứ đâu,những bài dự thi ở trường với những tràng pháo tay xa lạ.Con vẫn không thấy cô đơn bởi vì luôn có những người yêu và hiểu con hết mực muốn gì.Nhưng con luôn ước một lần có bàn tay cha mẹ dìu dắt trên đường.Con...con...
Tổng tài đến quỳ gối cạnh bên,tay anh nắm lấy tay cô chấp tay nguyện.
- Từ nay con Hắc Đạo Thiên sẽ thay cả hai dắt cô ấy đến cuối đời này.Con đã tìm được lý do con có mặt trên đời này.Là vì....Bạch Thiên Hoa.Cảm ơn tất cả.....