Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 152: Không Có Quyền Nói Đi Là Đi







**********
ở phía bên kia bờ đại dương.

Lục Thừa Tiêu chưa từng ngủ say đến vậy...!mãi đến khoảng hơn chín giờ, anh mở đôi mắt sâu thẳm của mình ra, lại không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Vãn Ninh đâu.

“Đáng chết!” Anh thấp giọng mắng một tiếng, tùy tiện mặc chiếc áo ngủ sau đó tìm kiếm bóng dáng của cô trong phòng nghỉ, cô bé này không ở trong nhà vệ sinh, cũng không ở trong phòng làm việc! Anh quay ngược vào phòng nghỉ, một quyền đấm mạnh lên vách tường! “Chạy cũng nhanh thật!” Lời nói xong, anh mới chú ý đến đơn ly hôn được đặt ở trên chiếc bàn thủy tinh “Shit!” Anh mắng nhỏ một tiếng, người phụ nữ này lại dám chuẩn bị sẵn cả đơn ly hôn? Còn dám huênh hoang ký tên cô lên trước?!
Lục Thừa Tiêu nhìn nội dung trong đơn ly hôn, cô không cần một cắc tiền nào, chỉ là viết đúng một nội dung duy nhất.


“Đưa đi thứ mà mình đã vứt? Là cái gì?” Lục Thừa Tiêu nhíu chặt ấn đường, nhìn đơn ly hôn, qua hồi lâu, mới xé nó thành từng vụn nhỏ! “Muốn ly hôn? Đừng mơ!” Vốn tưởng rằng quan hệ giữa bọn họ sẽ hòa hoãn hơn chút, nhưng bây giờ xem ra, đây đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!
Trên sàn tràn ngập mảnh vụn đơn ly hôn bị anh xé rách, anh mở tủ quần áo, thay bộ đồ vest đã được là ủi phẳng phiu, khoan khoái nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng nghỉ, cầm lấy chìa khóa lái xe về phía nhà chính nhà họ Lục!
Vừa mới lái vào cổng chính, còn chưa kịp đậu chiếc siêu xe vào gara, anh đã nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, sau đó bước nhanh vào phòng khách.

Bà nội Lục nhìn dáng vẻ vội vã của Lục Thừa Tiêu, đặt ly trà trong tay xuống, nhìn đứa cháu trai, “Vừa sáng ra đã đến chỗ bà, có chuyện gì cần nói với bà à?” “Cô ấy đâu?” Lục Thừa Tiêu lên tiếng hỏi thăm.

“Ai? Cô nào? Lạc Vận Nhi của cháu à?” Bà nội Lục châm chọc Lục Thừa Tiêu, “Đàn bà ở bên ngoài của cháu, bà già như bà cũng không rõ được, cháu tự cử người đi tìm đi” “Không phải cô ấy, là Diệp Vãn Ninh, cô ấy đâu?” “Vãn Ninh?” Bà nội Lục không ngờ rằng nó vội vàng đi vào phòng khách, là để tìm Diệp Văn Ninh.

“Đúng ạ, cô ấy đâu?” Anh hỏi lại lần nữa, trực giác mách bảo anh có điều không hay, anh không kiềm được nhăn chặt trán.

“Đi rồi.” Bà nội Lục trả lời đúng sự thực: “Sớm đã đi rồi, con bé không phải đã ly hôn với cháu rồi à? Đơn ly hôn cũng đã đưa cho cháu rồi, bây giờ cháu mới đi tìm con bé, quá muộn rồi!” “Shit!” Lục Thừa Tiêu chán nản gạt những sợi tóc đang lòa xòa trước trán vì chạy nhanh sang một bên, anh nhớ lại dáng vẻ của người phụ nữ ấy tối qua, bây giờ nghĩ kỹ lại, đúng là có chút trái ngược với bình thường! Cô không hề đối đầu với anh, chuyện gì cũng thuận theo anh, càng đề nghị anh hãy cho cô một ít ấm áp...!tại sao lúc đó anh lại không phát hiện ra điểm dị thường chứ? “Cháu ghét Văn Ninh như thế, con bé chủ động đề nghị ly hôn, đối với cháu cũng là tự do, dù sao cháu cũng có thể cưới Lạc Vận Nhi, không đúng à? Cháu còn đến tìm con bé...!sao phải thế!” Từng câu từng chữ của bà nội Lục đều là đang thăm dò Lục Thừa Tiêu.

Lục Thừa Tiêu nhíu mày không vui, “Không có sự cho phép của cháu, ai cũng không có quyền được dừng trò chơi này! Cô ấy không có quyền nói đi là đi!”
Bà nội Lục nghe thấy lời của Lục Thừa Tiêu, đầu tiên hơi sững sờ, sau đó lại cười trộm trong lòng, bây giờ đứa cháu trai của bà giống như con vịt đã được luộc chín chỉ còn lại cái mỏ mới cứng được! Nhìn dáng vẻ của nó bây giờ, cũng không phải là không có chút tình cảm nào với Vãn Ninh! Bởi vì nó không có cách nào nói từ bỏ là từ bỏ được! “Nhưng bây giờ cháu muốn tìm con bé, chính là mò kim đáy bể, bởi vì người yêu thương con bé sẽ bảo vệ nó, cháu không hiểu thế nào là trân trọng, khắc sẽ có người khác hiểu.” Bà nội Lục đứng dậy khỏi sofa, nhìn Lục Thừa Tiêu không nói lời nào, bất đắc dĩ thở dài một hơi, khẽ lắc đầu, “Bà nội cũng từng có một thời tuổi trẻ, cũng là người từng trải, đừng đợi đến lúc mất đi mới biết hối hận.


“Cháu chưa từng làm việc nào khiến bản thân hối hận.

Lục Thừa Tiêu nhăn mày, vẻ mặt sa sầm.

“Bao gồm cả chuyện làm tổn thương Văn Ninh?" Bà nội Lục biết, đứa cháu trai của bà chưa từng nếm mùi thất bại, nó bá đạo chuyên chế, người làm bà như bà cũng đã được lĩnh giáo qua.

“Vâng” Sự kiêu ngạo và ngông cuồng của anh không cho phép bất cứ ai có thể xem nhẹ!
Xoay người, Lục Thừa Tiêu soải bước đi ra khỏi nhà họ Lục, vừa ngồi vào trong chiếc siêu xe, vẻ mặt anh vẫn luôn sa sâm!
Anh bực bội đấm mạnh lên vô lăng, “Diệp Vãn Ninh, anh muốn em, ai cũng không thể ngăn cản được anh!” Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi.

Điện thoại vừa được kết nối, anh lập tức phân phó: “Cho người đi tìm thiếu phu nhân ngay lập tức, cho dù là tìm khắp chân trời góc bể, cũng phải tìm được cô ấy! Báo cho Kase và Kano!”
Nghe thấy sự phẫn nộ và nôn nóng trong lời nói của cậu chủ, Burakku nhanh chóng trả lời: “Vâng, cậu chủ, em đi liền”
Điện thoại được cúp ngang, Lục Thừa Tiêu lái xe đi về biệt thự.

“Thiếu gia?” Thím Lý sửng sốt, bây giờ là chín giờ sáng, là thời gian đi làm! Bà không ngờ rằng Lục Thừa Tiêu lại đột nhiên quay về.


“Thiếu phu nhân có từng về lại không?”
Thím Lý lắc nhẹ đầu, “Không có...!từ lúc xảy ra chuyện kia, đến bây giờ vẫn chưa về lại lần nào, không phải là đang ở chỗ Lục lão phu nhân ạ?” “Shit!” Lục Thừa Tiêu thấp giọng mắng, không trả lời lại thím Lý, mà thông qua thang gác kính bên ngoài trời đi thắng lên phòng ngủ chính ở lầu ba, vừa mới đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy phòng ngủ không thể nào ngăn nắp sạch sẽ hơn, ngay cả đồ dưỡng da ở trên bàn trang điểm cũng không mang đi...!
Cô đi gấp gáp như vậy...!gấp đến mức đến cả đồ dùng thường ngày cũng không mang đi sao?
Anh đi đến phòng thay đồ, tùy ý mở mấy tủ quần áo thuộc riêng về cô, đủ mọi loại quần áo, giày dép ngay cả túi xách ở bên trong, không có món nào cô mang đi, được xếp gọn gàng ngăn nắp từ đầu đến cuối, nhưng chỉ có tủ đồ duy nhất bên cạnh là trống không, lúc cô đến rất vội vã, không đưa theo hành lý, những đồ dùng này đều là cô quay trở về lấy lại, bây giờ...!cô đã mang đi hết tất cả
Để ý kỹ càng đến những nhãn hiệu quần áo này, nhãn mác ở phía trên cũng chưa hề bị tháo đi, còn có những đồ khác cũng hoàn toàn mới tinh, chưa hề được động đến!
Chẳng nhẽ cô ấy tiếp cận anh không phải là vì tiền?
Lục Thừa Tiêu xoay người đi ra khỏi phòng thay đồ, đi thẳng đến trước bàn trang điểm, toàn bộ đồ ở bên trong ngăn kéo đã được mang đi sạch sẽ “Còn nói không phải vì tiền?” Lục Thừa Tiêu bất giác cười lên, anh sao lại có thể nghĩ tốt về người phụ nữ này? Cô đã mang đi bộ đá quý anh tặng cô! “Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, truyền vào giọng nói của thím Lý từ bên ngoài, “Thiếu gia, nhân viên giao hàng nói, có một bưu kiện phải chính tự mình cậu ký nhận.

Bưu kiện?!
Anh bước từng bước đến cầu thang đi xuống lầu, sau đó nhìn người giao hàng đang đứng đợi trước cửa..





TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv