(99)
Sau khi mua nhẫn xong, Lục Thiên Quân liền cùng Tô Hy rời khỏi. Anh nắm lấy tay cô thật chặt, tuyệt đối không để lạc mất cô dù chỉ một bước. Cả hai vẫn cứ tiếp tục đi trên con đường phố tấp nập, băng qua đoàn người để quay trở lại vị trí đỗ xe.
Đột nhiên lúc đó, có một chiếc xe moto đột ngột ngột lao tới, giật đi túi xách của Tô Hy rồi phóng xe đi. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến cho Tô Hy không kịp có phản ứng gì, mà dòng người vẫn đông tấp nập nên chẳng ai để ý tới chuyện này cả. Ở đây, việc ban này bị giật túi không còn quá xa lạ rồi, thường là những người từ nơi khác đến như Tô Hy và Lục Thiên Quân sẽ trở thành đối tượng của bọn chúng. Chờ tới khi cả hai đều lơ là mất cảnh giác nhất, bọn chúng sẽ hành động.
Tô Hy kích động muốn đuổi theo nhưng bị Lục Thiên Quân giữ lại, anh vẫn bình tĩnh hơn cô rất nhiều:
- Bây giờ chúng ta chạy đuổi theo cũng không kịp, để anh qua bên kia đánh xe tới đã.
Tô Hy thì không thể bình tĩnh được như vậy, trong túi xách của cô không chỉ có tiền đâu mà còn có nhiều giấy tờ quan trọng khác. Hơn nữa ban ngày ban mặt còn gặp cướp giật, thật sự không thể nào chấp nhận nổi.
Nhớ tới những lời mà Lục Thiên Quân từng nói, Nam Phi trị an không được tốt cho lắm. Quả nhiên là như vậy.
- Vậy em ở đây chờ anh!
Tô Hy nói câu này, Lục Thiên Quân thực sự không yên tâm cho lắm. Nhưng tình hình bây giờ gấp gáp, anh cũng không có nhiều thời gian lo nghĩ nhiều như vậy, đành dặn dò cô một câu:
- Chú ý cẩn thận, anh sẽ nhanh thôi.
- Vâng.
Lục Thiên Quân vội vã băng qua đường bên kia để đánh xe sang đây, không yên tâm, anh lại ngoảnh đầu nhìn cô thêm một lần nữa. Xác định cô vẫn an toàn, anh mới lập tức lái xe tới chỗ cô.
Đường phố lúc này vẫn tấp nập người, như thể rằng sự việc vừa xảy ra với Tô Hy khi nãy chẳng ai để tâm tới cả, vì ai ai cũng có việc riêng của mình, khuôn mặt hết sức hờ hững, vô cảm.
Có quá nhiều người qua lại nên bóng dáng Lục Thiên Quân đã khuất khỏi tầm mắt của cô, cô lơ đãng một vài giây, bỗng nhiên có một lực mạnh từ phía sau đập vào phần gáy của cô. Ánh mắt cô mờ đi, trí óc cũng không còn đủ tỉnh táo nữa, cô đã bị đánh ngất.
Ở bên kia, Lục Thiên Quân khó khăn lái xe ra khỏi đoàn người tấp nập. Khi quay trở lại, Tô Hy đã không còn ở đây nữa. Anh lập tức cầm điện thoại lên và gọi một cuộc, kêu thuộc hạ và viện trợ phải tới nhanh nhất có thể.
Đáng chết, rõ ràng là anh không yên tâm rồi, nhưng vẫn bỏ cô ở lại một mình. Anh hối hận rồi, đáng lẽ ra anh phải luôn để cô đi sát bên mình mới đúng.
Lục Thiên Quân lo lắng tới phát điên, lại lo sợ nhỡ đâu cô gặp chuyện gì bất trắc, anh sẽ hối hận cả đời.
Không chậm trễ một giây phút nào, anh cũng lập tức lái xe đi để tìm Tô Hy. Viện trợ sẽ không thể đến nhanh như vậy được, vẫn phải dựa vào chính bản thân mình thôi.
...
Đất nước S...
Sau cuộc gọi đó với Lục Thiên Viễn, Ngụy Ni càng quyết tâm phải mua sắm làm đẹp. Nếu có thể khiến cho Lục Thiên Viễn hồi tâm chuyển ý thì càng tốt, còn không thì... ít ra như vậy cô vẫn còn có một chút danh dự cuối cùng cho bản thân mình.
Dù sao những thứ nên trao cũng đã trao đi rồi, xác định là trao đi và không được nhận lại. Ngụy Ni tuyệt vọng, thật sự không dám mong chờ thêm một điều gì kì diệu tới với mình nữa.
Thế mà hôm nay, trong lần dạo phố shopping, cô lại vô tình bắt gặp Lục Thiên Viễn. Chỉ là đi bên cạnh anh đã có một cô gái khác, cô ấy rất xinh đẹp, rất hợp đôi với anh. Lục Thiên Viễn hình như đang dẫn cô ấy đi mua quần áo thì phải.
Trái tim Ngụy Ni co thắt lại, thật sự rất đau đớn khi vô tình bắt gặp cảnh này. Hoá ra đây chính là lí do Lục Thiên Viễn từ chối cô, thì ra trong lòng anh đã sớm có một người phụ nữ khác rồi.
Ngụy Ni ơi Ngụy Ni, mày thật là ngốc mà!
Ngụy Ni cố gắng che giấu đi cảm xúc của bản thân, xoay người rời khỏi đó. Ở phía trước, Lục Thiên Viễn vẫn không hề hay biết đến sự xuất hiện của Ngụy Ni, anh thong dong ngồi nghịch điện thoại trong lúc chờ.
A Lan vào bên trong thay váy, một hồi lâu cũng không thấy cô ấy bước ra. Lục Thiên Viễn dần mất kiên nhẫn, liền đứng dậy giục:
- Xong chưa vậy?
Chuyện là sau khi Lục Thiên Viễn tỉnh rượu thì bị Lục Thiên Quân mắng một trận vì tội uống say quá tới nửa đêm mới về. Truy hỏi lại mọi chuyện thì anh mới biết, hoá ra bản thân mình đã vô tình đẩy ngã một nữ giúp việc, hại cô ấy bị thương.
Lục Thiên Viễn thừa nhận bản thân cũng không phải là người tốt đẹp gì, vốn dĩ anh định lơ chuyện này đi. Nhưng nhìn thấy A Lan đi khập khiễng, anh lại đau đầu, cuối cùng vẫn quyết định làm thứ gì đó bù đắp cho A Lan.
Đầu tiên là đưa A Lan đi khám bác sĩ, sau đó mua tặng cô ấy một bộ đồ. Nghe nói, con gái rất thích mua quần áo mới.
A Lan ra sức từ chối, nhưng Lục Thiên Viễn bảo đây là mệnh lệnh, cô ấy đành nghe theo vậy.