(17)
Tối muộn, Lục Thiên Quân mới về tới nhà. Mặc dù hôm nay Tô Hy rất hả hê khi thành công phá hoại được buổi lễ đính hôn của Trương Tử Dương và Hà Diệp Nhu, nhưng cũng vì chuyện đó mà cô với Lục Thiên Quân xảy ra một chút mâu thuẫn.
Bình thường Lục Thiên Quân rất hay gọi điện cho cô, hỏi thăm cô xem có chán hay muốn đi đâu chơi không? Nhưng cả ngày hôm nay, anh không gọi điện cho cô lấy một cuộc nào, cũng không nhắn tin dù chỉ một chữ.
Tô Hy khó chịu vô cùng, chờ mãi không thấy anh về nên đã đi ngủ trước. Nhưng cô cứ lăn qua lăn lại, không sao chợp mắt được. Sao hôm nay anh lại về muộn như vậy?
Tô Hy nhìn vào đồng hồ thấy đã gần 00 giờ đêm, trong lòng càng thêm sầu não. Đúng lúc đó, tiếng mở cửa phòng vang lên, khiến cho cô hốt hoảng theo...
Cạch!
Lục Thiên Quân đã về rồi?
Tô Hy cũng không rõ nữa, cô liền lập tức nhắm mắt lại, giả vờ như đã đi ngủ say. Sau đó, cô nghe thấy bước chân của anh tiến về phía giường ngủ, trái tim cô càng đập loạn nhịp hơn. Mùi hương nam tính quen thuộc quanh quẩn bên cô, bao vây lấy cô. Không thể sai vào đâu được nữa, anh đã về thật rồi. Nhưng hình như, trên người anh còn thoang thoảng mùi rượu.
Lục Thiên Quân không ngồi xuống giường, anh chỉ ngắm cô một lúc rồi đặt cặp công vụ lên bàn bên cạnh. Thấy cô đã ngủ rồi, anh mới cởi áo vest ra vứt sang một bên, quay người bước về phía phòng tắm.
Mùi hương của anh rời xa, Tôi Hy mới len lén mở mắt, vô tình bắt gặp cảnh anh đang cởi từng nút áo sơ mi ở trước cửa phòng tắm, chắc là chuẩn bị đi tắm rồi. Đèn không hề bật, anh lại quay lưng về phía cô, bóng đêm khiến cho bầu không khí trở nên ám muội.
Tô Hy đỏ cả mặt, liền nhắm chặt mắt lại không dám nhìn nữa. Hơi thở của cô trở nên dồn dập, đầu óc lại liên tưởng tới những thứ xa xôi kia...
Đây là đêm đầu tiên hai người ở chung một phòng, sinh hoạt giống như một đôi vợ chồng bình thường...
Những lần trước đều là Lục Thiên Quân chủ động sang phòng sách ngủ, tới sáng sớm mới quay về để vệ sinh cá nhân rồi đi làm. Những lúc đó tuy cũng có chạm mặt nhau, nhưng... không ám muội bằng lúc này.
Tô Hy ôm chặt lấy chăn, quay sang chỗ khác. Tiếng nước chảy của vòi hoa sen từ phòng tắm truyền ra đến tận tai cô, cô càng không dám tưởng tượng đến cảnh đó thế nào. Trái tim cô đập nhanh tới nỗi như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực, hai má cô cũng nóng bừng bừng.
Chừng khoảng một lát sau, Lục Thiên Quân đã bước ra, trên người còn mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng. Tô Hy thật ghét cái mũi của mình, sao vào lúc này mũi cô lại trở nên nhạy như vậy chứ? Cô thật không muốn ngửi thấy mùi hương của anh, một mùi hương mê hoặc chết người. Nhưng nó cứ không ngừng quanh quẩn bên cô, bao vây lấy cô.
Lục Thiên Quân mặc áo ngủ rồi nằm xuống bên cạnh Tô Hy. Anh vừa tắm xong, rõ ràng thân nhiệt của anh cũng khác cô hoàn toàn. Sự mát lạnh đột ngột này khiến cho cô run rẩy, nhưng vì không muốn mất mặt nên cô vẫn phải vờ như bản thân đang ngủ say.
Vòng tay của Lục Thiên Quân luồn qua eo nhỏ của cô một cách đột ngột, khiến cho cô kinh hãi mở mắt ra. Anh đang ôm cô từ phía sau, cho nên cô cũng không rõ anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì nữa...
Thôi kệ, tiếp tục giả vờ ngủ say vậy.
- Ngủ không ngon sao?
Giọng nói của Lục Thiên Quân lại đột ngột vang lên bên tai cô, trầm thấp đầy quyến rũ. Cô giật mình thêm một lần nữa, lúc này mới vô thức phát hiện ra bầu không khí xung quanh mình hiện giờ chỉ còn một mùi hương của anh...
Tô Hy không hiểu hàm ý của câu hỏi này là gì? Là anh đã phát hiện ra cô nãy giờ giả vờ ngủ, hay là anh đang quan tâm cô không ngủ được? Nhưng...sao anh lại biết là cô chưa ngủ chứ?
Cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào:
- Em...
Lục Thiên Quân dịu dàng xoay người cô lại, đối diện với khuôn mặt nhỏ của cô. Có lẽ cô cũng không ngờ đến việc anh đột nhiên làm vậy, ánh mắt cô bối rối nhìn anh:
- Lục Thiên Quân, anh... anh đã uống rượu sao?
- Một chút, vừa nãy anh gặp đối tác!
Lục Thiên Quân chậm rãi trả lời, âm điệu mạnh mẽ vững chắc, không giống như đang nói dối. Trái tim Tô Hy vọt lên tận cổ họng, lúc cô bối rối không biết nên nói gì tiếp thì bàn tay của anh đặt trên eo cô lại không an phận, nhẹ nhàng vuốt ve cô.
Cô khẽ run lên, sợ hãi ngăn tay anh lại:
- Anh...anh nói sẽ không chạm vào em mà...
Đêm thanh gió mát, cô nam quả nữ nằm chung một giường, quả thực khiến cho cô bất an vô cùng.
Lục Thiên Quân liền bật cười, thu lại bàn tay không an phận kia, giơ lên nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của cô một cái thật nhẹ:
- Chúng ta chỉ ngủ chung giường thôi. Anh thề, sẽ không chạm vào em!
Lời thề này đáng tin được không?1
Tô Hy ngượng ngập cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Khi chưa gặp anh, cô thật sự có rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói. Nhưng giây phút gặp anh rồi, đầu óc cô lại trống rỗng, không biết nên nói gì.
Vẫn là Lục Thiên Quân chủ động vuốt ve mái tóc cô, ôn nhu dịu dàng hỏi:
- Em lại mất ngủ sao?
Anh không còn nhắc đến những chuyện khiến cho cả hai cùng khó xử nữa.
Tô Hy liền gật đầu, hình như anh vẫn chưa biết là cô vì ngượng nên giả vờ ngủ. Vậy cũng tốt.
- Em vẫn không quen lắm, nên thường hay mất ngủ.
Ánh mắt Lục Thiên Quân xót xa, hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lẽo muốn bóp chết người của hôm nay. Anh an ủi cô, như đang cho cô một viên thuốc an thần:
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi. Phải tập quen với nhà mới, phòng mới, nghe rõ chưa?
Tô Hy lại gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt vào đi ngủ.
Nhưng...anh đang nằm bên cạnh cô, bảo sao cô có thể yên tâm đi ngủ được đây?1