(105)
Sau khi Peter đi, Tô Hy mới từ từ đẩy cửa phòng vệ sinh bước ra. Xác định lại một lần nữa xung quanh an toàn, cô mới chạy ra khỏi đó.
Đây là nơi đâu cô không biết, cô chỉ biết đây là một nơi rất xa Cape Town. Peter sẽ sớm quay trở về thôi nên cô không có nhiều thời gian, cũng không có nhiều sự lựa chọn tới vậy. Cô chạy mãi, xung quanh vắng vẻ cuối cùng cũng xuất hiện một vài nhà dân, lác đác ven đường.
Tô Hy nhìn thấy có một người phụ nữ da đen ở phía trước, cô lập tức chạy tới, cất giọng bằng tiếng Anh để cầu cứu:
- Cô gì ơi, phiền cô một chút. Cô có thể cho tôi mượn điện thoại một lát được không, tôi đang cần gấp ạ.
Người phụ nữ nhìn thấy Tô Hy thì hơi ngơ ngác ra một vài giây. Tự dưng xuất hiện một người phụ nữ da trắng ở đây, lại còn mượn điện thoại, cô ta không đáp gì mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc. Cô lại gấp gáp khẩn cầu lại một lần nữa, mãi mới thấy cô ta có phản ứng lại:
- Cô là ai, sao lại ở đây?
- Tôi... tôi chỉ là một người bình thường tới đây du lịch thôi. Chuyện là, tôi bị lạc mất bạn trai rồi, cô có thể cho tôi mượn điện thoại để liên lạc với bạn trai được không ạ?
Chuyện bị bắt cóc, Tô Hy vẫn không nên nói ra thì hơn, với lại cô cũng không muốn liên lụy tới những người vô tội. Nhìn người phụ nữ này nghi ngờ cô như vậy, cô cũng không thể tin tưởng cô ta hoàn toàn được. Nhỡ đâu, cô ta cũng là người của bọn bắt cóc thì sao? Vào những lúc thế này, chỉ có thể được phép tin tưởng bản thân mình mà thôi.
Người phụ nữ nheo mắt nhìn Tô Hy, dường như còn đang chần chừ cân nhắc. Nhưng thấy Tô Hy tha thiết thành khẩn, cô ta cuối cùng cũng đưa điện thoại cho cô:
- Không phải miễn phí đâu nhé!
- Vâng, tiền không thành vấn đề. Sau khi liên lạc được với bạn trai, tôi nhất định sẽ hậu tạ cô đàng hoàng.
Tô Hy lập tức đáp lại, hứa chắc nịch. Cuối cùng thì vấn đề vẫn là tiền thôi, có tiền là có tất cả mà.
- Được, tốt nhất là như vậy.
Người phụ nữ có vẻ như không có thiện cảm với Tô Hy lắm, nhưng vì cô nói là cô có tiền, cho nên cô ta cũng miễn cưỡng cho cô mượn điện thoại.
Tô Hy bước tới phía trước một chút, nhấn dòng số điện thoại của Lục Thiên Quân mà cô đã sớm thuộc lòng. Khi chuông điện thoại đã được kết nối, hy vọng trong cô lập tức bùng cháy trở lại. Chỉ cần Lục Thiên Quân nghe máy thôi, anh mau nghe máy đi mà.
Tô Hy chờ tới sốt ruột, đầu dây bên kia vẫn đổ chuông nhưng không có ai nghe máy.
...
Lục Thiên Quân và Ngụy Hàn chia thành hai đội để tìm kiếm. Hàn Nhi đòi đi theo phe của Lục Thiên Quân, Ngụy Hàn không đồng ý nhưng Lục Thiên Quân đột nhiên lại bất ngờ đồng ý. Hàn Nhi đắc ý lắm, cô ta lập tức tung tăng ngồi ngay ghế phụ bên cạnh Lục Thiên Quân.
Ngụy Hàn thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa, đành chia ra để đi tìm người.
Vì chia thành nhiều nhóm nhỏ nên xe này chỉ có Lục Thiên Quân và Hàn Nhi ngồi chung mà thôi, anh chính là người lái xe. Đang tới khúc cua gấp thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Hàn Nhi liền giúp anh cầm điện thoại xem:
- Thiên Quân, là một số lạ gọi ạ. Nhìn số thuê bao này, không giống với của nước mình.
Lục Thiên Quân đang chăm chú lái xe, lại bực bội vì con đường không mấy thuận lợi trước mắt. Anh không hề để vào tai mấy lời nói của Hàn Nhi, chỉ lạnh lùng cất tiếng:
- Cô nghe đi!
- Vâng.
Hàn Nhi định nghe điện thoại thì cuộc gọi đã kết thúc, cô ta suy tư một vài giây rồi quyết định đặt điện thoại xuống, nhưng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, dồn dập. Hàn Nhi đành cầm điện thoại lên, nghe máy:
- Alo, ai vậy?
Đầu dây bên kia lập tức sững sờ một vài giây...
Khi Lục Thiên Quân chịu nghe máy, Tô Hy đã vô cùng mừng rỡ. Thế mà, vang lên trong điện thoại của anh lại là giọng nói của một người phụ nữ khác. Mà giọng nói này, dù cô có chết cũng không thể quên được.
Là Hàn Nhi!
- Alo ai vậy, mau trả lời đi chứ?
Hàn Nhi lại không có kiên nhẫn chờ đợi, liền thúc giục. Nhưng Tô Hy lúc này sao còn chú ý tới lời nói của cô ta chứ? Trí óc của cô chỉ còn dòng chữ lặp đi lặp lại "Hàn Nhi và Lục Thiên Quân đang ở cùng nhau".
Lục Thiên Quân thật sự đang ở cùng với Hàn Nhi sao? Tô Hy cảm giác như cả thế giới sụp đổ ngay trước mắt mình. Hàng loạt cảm xúc đan xen vào nhau, cùng nhau giày vò cô. Cô muốn khóc, muốn rơi nước mắt nhưng lại không thể. Cô chỉ biết bặm môi lại, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong lòng.
Tình huống này của cô không phải là lúc đau khổ hay khóc lóc, cô phải nghĩ cách rời khỏi đây trước đã rồi tính.
Tô Hy hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại tâm trạng của bản thân mình. Khi cô chuẩn bị lên tiếng thì đầu dây bên kia đã tắt máy hoàn toàn. Cô hốt hoảng, định bấm gọi thêm một lần nữa nhưng người phụ nữ da đen kia đã mất kiên nhẫn:
- Này, cô gọi xong chưa vậy? Tôi còn rất bận đó.
Lời thúc giục của người phụ nữ này khiến cho Tô Hy sực nhớ ra rằng, Peter có lẽ sắp quay trở về rồi. Hoặc cũng có thể, hắn ta quay về không thấy cô, hiện tại chắc là đang đi tìm cô.
Không được nữa rồi, cô phải trả lại điện thoại ngay thôi.
- Cảm ơn cô đã cho tôi mượn điện thoại. Cô có giấy bút không nhỉ?
Thấy Tô Hy cứ vội vội vàng vàng như bị ma đuổi, người phụ nữ lại nhíu mày nghi hoặc, nhưng vẫn lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy nhớ và một chiếc bút. Nhìn cô ta không giống một người nông dân bình thường, chắc hẳn là một người trí thức, ví dụ như nhân viên văn phòng chẳng hạn. Với lại, hình như cô ta có việc gấp thật.
Tô Hy nhanh chóng ghi lại cách thức liên lạc của mình cho người phụ nữ kia, sau cùng, cô quyết định ghi thêm cả số điện thoại của Lục Thiên Quân nữa. Cô dặn dò cô ta:
- Đây là phương thức liên lạc của tôi. Cái số cuối cùng này là số của bạn trai tôi, khi cô liên lạc với anh ấy, cô nhớ nói rõ sự tình là tôi đang tìm anh ấy để được nhận khoản tiền hậu tạ nhé!
Người phụ nữ da đen nhìn Tô Hy một vài giây rồi nhìn xuống tờ giấy nhớ của mình, vẫn chưa tin cho lắm:
- Tôi làm sao biết được cô có lừa tôi hay không?
Người phụ nữ này đa nghi thật đấy, nhưng cũng không thể trách cô ta được. Hết cách, Tô Hy đành tìm xem trên người mình có vật gì có thể tin cậy được không. Khi tới đây, Lục Thiên Quân luôn nói trị an ở đây không được tốt, cho nên trên người cô căn bản không có trang sức quý giá gì nhiều, chỉ có chiếc nhẫn mà ngày hôm đó anh mua cho cô, trước lúc cô bị bắt cóc.
Bất đắc dĩ, Tô Hy chỉ có thể dùng chiếc nhẫn này mà thôi. Vội vàng tháo nhẫn ra đưa cho người phụ nữ da đen, cô nói:
- Cô cứ chụp chiếc nhẫn này và gửi cho anh ấy, cô nhất định sẽ nhận được một khoản tiền hậu tạ lớn. Anh ấy rất hào phóng, chuyện tiền nong cô không cần phải lo lắng. Tôi bay giờ còn việc gấp, phải đi ngay bây giờ. Cô nhớ lấy, nhất định phải liên lạc với anh ấy giúp tôi.
Tô Hy nói một mạch xong rồi chạy đi, bỏ lại người phụ nữ da đen đứng đờ ra đấy. Người phụ nữ nhìn tờ giấy nhớ với ánh mắt khinh bỉ, liền vo cả giấy và nhẫn lại với nhau, lẩm bẩm:
- Cái gì đây chứ? Chắc chắn là lừa đảo rồi.
Cô ta định bụng vứt đi, nhưng nghĩ kĩ thì lại không nỡ vứt, vì nhỡ đâu những gì Tô Hy nói là sự thật thì sao? Thở dài một cái, cô ta cất đồ vào trong túi xách rồi rời đi.
...
Hàn Nhi đã tắt điện thoại và đặt xuống, cô ta chủ động quay sang báo cáo với Lục Thiên Quân:
- Thiên Quân, hình như là sim rác gọi thôi, em tắt máy rồi.
- Ừm!
Lục Thiên Quân có vẻ như không quan tâm cho lắm, vẫn tiếp tục lái xe. Xe ô tô đã đi khỏi thành phố Cape Town rồi, trời cũng đang tối dần.
Không biết Tô Hy bây giờ thế nào rồi? Cô có khóc không, có tuyệt vọng không? Nghĩ tới đây, trái tim anh lại vô cùng xót xa, như bị một bàn tay nào đó bóp nghẹn lại.
Là anh vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho cô, cũng chậm trễ trong việc tìm kiếm cô. Sau này, nhất định anh sẽ không đưa cô tới những nơi nguy hiểm như vậy nữa, anh thực sự hối hận rồi.
"Bé con của anh, đừng sợ! Cố gắng lên nhé, anh sắp tới rồi."