Sau khi kết thúc hôn lễ, Đoàn Giai Thụy vốn muốn lấy hết can đảm để cùng Tần Thiên Lan nói rõ nỗi lòng. Hắn lại không ngờ đến bản thân còn chưa kịp ngỏ lời người sớm đã không còn chỗ cũ.
"Nhị ca, em có chuyện muốn nói với anh."
Tần Thiên Lan cùng Đoàn Giai Thụy cùng nhau đi dạo ngoài bãi biển, thật hiếm khi có cơ hội được cùng nhau tề tựu đông đủ như thế này. Tuy rằng điều ở chung một thành phố nhưng cơ hội gặp nhau cùng ăn một bữa thật rất hiếm.
Đoàn Giai Thụy dừng bước chân, tuy không biết cô muốn nói gì cùng mình nhưng thấy cô nghiêm túc như vậy cũng có chút chờ mong.
"Sao vậy, đột nhiên nghiêm túc như vậy."
Tần Thiên Lan không biết phải nói sao bây giờ, một nhóm bạn chơi cùng nhau hai người vừa mới kết hôn, tuy cô chỉ là em gái của bạn nhưng so với tầng quan hệ thân thiết những năm qua cô cũng xem như một bộ phận của nhóm bạn thân này.
Lúc này anh trai cô vừa kết hôn, cô lại cùng Cố Thanh Trì quen nhau, nghĩ thôi cũng cảm thấy có lỗi với Đoàn Giai Thụy rồi.
"Em cùng Cố Thanh Trì đang qua lại với nhau." Tần Thiên Lan nói ra những lời này cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô chỉ đơn giản muốn cùng Đoàn Giai Thụy chia sẽ chuyện vui của mình mà thôi.
Cô lại không hề biết Đoàn Giai Thụy khi nghe những lời này có bao nhiêu đau khổ, hắn cảm giác tai của mình cũng bị ù luôn rồi không còn nghe bất kỳ âm thanh nào khác cả, tim hắn cũng rất đau rất rất đau.
Mới vừa rồi hắn còn đang nghĩ xem nên cùng cô nói như thế nào mới không dọa cô sợ, nhưng hắn còn chưa kịp nói ra, những lời trôn sâu suốt hơn bảy năm trời hắn còn chưa từng một lời nói với cô.
Hắn thích cô, rất rất thích cô. Tình cảm kia không phải một người anh trai đối với một cô em gái nhỏ mà là tình cảm nam nữ.
Thật lâu trước đây hắn đã thích cô rồi, một cô gái xinh đẹp lại mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với hầu hết nữ sinh trước đó hắn từng gặp. Khi biết cô là em gái của bạn thân hắn đã muốn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ cô, chỉ đợi một ngày nào đó cô gái nhỏ kia trở thành một thiếu nữ, đến lúc đó hắn mới có thể đường đường chính chính theo đuổi cô.
Cô thường hay bảo hắn qua giống một thư sinh yếu đuối trong phim ảnh, cứ như thế này thì một ngày nào đó sẽ bị yêu tinh ăn thịt mất thôi. Khi đó hắn còn cười đáp lại "Anh cũng không phải đường tăng, yêu tinh sao có thể ăn thịt anh được chứ?"
Hắn lại không ngờ được đường tăng còn chưa tìm được yêu quái, yêu quái đã bỏ theo người khác mất rồi.
Tinh cảm bao năm bỏng chóc hóa thành hư ảo, Đoàn Giai Thụy lúc này cảm thấy như trời đất đang sụp xuống vậy, hắn đứng ngây người một lúc lâu không phản ứng.
"Nhị ca..."
"Nhị ca..."
"Nhị ca... anh thấy không khỏe à?"
Tần Thiên Lan gọi mấy tiếng vẫn không thấy Đoàn Giai Thụy lên tiếng, hết cách cô chỉ có thể trực tiếp lay người.
"Anh không sao, chỉ là có chút bất ngờ thôi." Đoàn Giai Thụy giượng cười nói.
"Nếu thấy mệt thì về phòng nghỉ ngơi một lát đi, mặc dù cậu đã là quân nhân nhưng thể chất vẫn không cách nào thay đổi được, ngoài này gió lại lớn như vậy cẩn thận bị cảm." Đáp lại hắn không phải là Tần Thiên Lan mà là Cố Thanh Trì.
Đoàn Giai Thụy không biết Cố Thanh Trì từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Tần Thiên Lan, hơn nữa tay còn năm chặt lấy tay Tần Thiên Lan. Mười ngón tay hai người đan xen, chỉ một hành động nhỏ đủ để cho hắn biết được Cố Thanh Trì đây là đang đánh dấu chủ quyền.
"Mình không sao, chắc lâu rồi không ra biển có chút ngây người thôi." Đoàn Giai Thụy mong lung nói, hắn cố hết sức để bản thân mình tự nhiên hết mức có thể.
"Cậu đó, nhất định không được làm em gái nhỏ mình khóc, bằng không mình sẽ đem cả đội quân đến sang bằng nhà cậu." Đoàn Giai Thụy dỗ lên vai Cố Thanh Trì cười nói.
"Nha đầu này từ bao giờ trở thành em gái cậu rồi." Cố Thanh Trì đáp lại.
"Em gái của bạn thân không phải là em gái à?" Đoàn Giai Thụy nói.
Tần Thiên Lan đứng một bên nghe thấy thế nhịn cười đến mức suýt chút nữa nội thương luôn rồi. Ông trời của tôi ơi nói như thế chẳng khác nào đang nói Cố Thanh Trì cầm thú đến mức em gái mình cũng không buông tha ư?
Tần Thiên Lan nhận ra điều đó thì Cố Thanh Trì cũng hiển nhiên nghĩ ra được, sắc mặt Cố Thanh Trì đen lại như đáy nồi. Mặc dù biết Đoàn Giai Thụy không có ý gì, nhưng hắn vẫn rất là khó chịu, nhưng không có nghĩ là hắn tức giận.
"Cậu đây là gián tiếp chửi mình cầm thú đi?" Cố Thanh Trì kẹp cổ Đoàn Giai Thụy xuống chất vấn.
Đoàn Giai Thụy lúc này mới phát hiện ra bản thân mình có chút nói sai rồi, nhưng hoàn toàn không chút nào chịu thua Cố Thanh Trì, cố trối:
"Mình không hề nói vậy, mình chẳng qua chỉ muốn cậu chăm sóc tốt em gái mình mà thôi."
Cố Thanh Trì buông Đoàn Giai Thụy ra hừ lạnh: "Hừ. Điều đó còn phải đợi cậu nhắc à. Nhưng cậu muốn thành anh vợ mình mơ hay lắm."
Nhìn hai người lời qua tiếng lại, không khác gì hai đứa trẻ to xác. Tần Thiên Lan cuối cùng không nhịn được nữa ôm bụng cười như được mùa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
2. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
=====================================
Nhìn thấy Tần Thiên Lan vậy mà đứng một bên ôm bụng cười, Cố Thanh Trì cùng Đoàn Giai Thụy ngừng chiến, đồng thời lên tiếng:
"Em cười cái gì?"
Tần Thiên Lan vẫn một chút không để tâm tiếp tục cười vô cùng vui vẻ.
...
Sau khi cả ba người tách nhau ra, Đoàn Giai Thụy quay về phòng mình trong khách sạn, thật hiếm có hắn vậy mà uống rượu. Phải nói Đoàn Giai Thụy là loại người không biết uống, trước đây đã vậy sau khi gia nhập quân ngũ lại càng không.
Hắn nhớ từng có lần hỏi Thẩm Tần Phong tại sao lại thích uống rượu như vậy, rượu không phải là loại mỹ vị gì uống vào lại chỉ thấy cay lúc say rồi lại vô cùng khó chịu. Thẩm Tần Phong khi đó nói con người rồi sẽ uống rượu mà thôi. Có những chuyện không cách nào quên đi được chỉ đành mượn hơi men để quên đi.
Khi ấy một thư sinh trắng mềm như Đoàn Giai Thụy hoàn toàn không hiểu được rượu kết cục có cái gì ngon, hiện tại hắn đã biết rồi. Mặc dù không ngon chút nào nhưng uống vào lại khiến hắn quên đi những chuyện khônng vui vẻ.
Đoàn Giai Thụy không biết tối đó đã uống bao nhiêu, mãi đến trưa ngày hôm sau khi mọi người chuẩn bị rời khỏi đảo Thanh Thủy trở về đất liền mới phát hiện không thấy Đoàn Giai Thụy đâu. Khi hỏi tiếp tân mới biết được Đoàn Giai Thụy vẫn chưa rời đi.
Mọi người mượn chìa khóa dự phòng mở cửa, cửa vừa mở ra chỉ nghe một mùi rượu sọc vào mũi cực nồng. Chai rượu rỗng nằm lăn lốc bên dưới nền. Cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu rồi, bản thân Đoàn Giai Thụy say bất tỉnh nhân sự trên ghế.
"Cậu ta kết cục đã uống bao nhiêu vậy?" Thẩm Tần Phong khó hiểu hỏi, hôm qua lúc hắn tổ chức lễ cưới cũng không thấy Đoàn Giai Thụy uống một giọt nào, tại sao trở về phòng lại uống say ra như vậy chứ?
"Nhị ca sao đột nhiên lại uống rượu rồi?"
Mọi người điều không biết vì sao Đoàn Giai Thụy một người đến giọt rượu cũng không uống tại sao lại uống say như vậy, hơn nữa còn uống không ít. Nhưng Tần Thiên Minh cùng Cố Thanh Trì làm sao không biết được chứ.
Khoan hả nói đến Cố Thanh Trì làm sao lại biết được, Tần Thiên Minh quen biết Đoàn Giai Thụy từ năm cấp hai, lên cấp ba mới quen biết Cố Thanh Trì rồi mới đến Thẩm Tần Phong. Mặc dù Đoàn Giai Thụy chưa từng nói, nhưng với một người giỏi quan sát như Tần Thiên Minh sớm đã nhìn ra được tâm ý của Đoàn Giai Thụy đối với em gái nhà mình.
Còn về Cố Thanh Trì cũng chỉ là vô tình biết được mà thôi, bất quá đã qua nhiều năm như vậy hắn chỉ nghĩ Đoàn Giai Thụy sớm đã không còn ý nghĩ gì đối với Tần Thiên Lan rồi. Hôm qua hắn mới biết được hóa ra Đoàn Giai Thụy lại nặng tình đến như vậy, nhưng lúc này hắn cùng Tần Thiên Lan đã bên nhau, cho dù chưa bên nhau hắn cũng không thể nhưởng được.
Tình cảm là chuyện của hai người đâu phải là trò đùa con nít mà nói nhường liền nhường được. Cố Thanh Trì mặc dù cũng cảm thấy thương cảm cho bạn mình, nhưng không thể nào làm gì khác.
Cả Cố Thanh Trì cùng Tần Thiên Minh đồng thời thở dài, xong nhận thấy điều gì đó bất thường liền ăn ý nhìn nhau sau đó lại tiếp tục thở dài.
Chỉ có Tần Thiên Lan cùng Thẩm Tần Phong là không biết gì thôi. Một người ngây ngô vô tư, một người còn lại trong mắt chỉ có người hắn yêu đâu rỗi mà quan tâm đến những chuyện khác.
Nhóm người vốn định quay về đất liền chỉ có thể ở lại đợi Đoàn Giai Thụy tỉnh rồi tính tiếp, bởi gì thể chất Đoàn Giai Thụy giống như Tần Thiên Lan nói thư sinh yếu đuối nên Tần Thiên Minh còn cố ý mời bác sĩ đến khám qua cho hắn mới an tâm.
Nói gì thì người ta cũng gì em gái mình thành ra như vậy, cho dù không nể tình cảm bạn bè thì cũng chăm sóc tốt cho Đoàn Giai Thụy một chút.
"Cậu tỉnh rồi à?"
Nhìn thấy Đoàn Giai Thụy cuối cùng cũng tỉnh dậy, Tần Thiên Minh tiến đến rót cho hắn một ly nước. Đoàn Giai Thụy tiếp nhận ly nước trên tay Tần Thiên Minh, hắn cũng cảm thấy có chút khát hơn nữa cổ họng lại rất đau.
Hắn hoàn toàn không nhớ tại sao bản thân mình lại như vậy, cảm giác toàn thân không chút lực, cả người điều ê ẩm tựa như vừa mới tham gia huấn luyện xong vậy. Đầu thì đau như búa bổ, toàn thân rã rời rất mệt.
"Tối qua mình ngủ có chuyện gì xảy ra vậy, sao cứ như bị hành hạ một trận vậy?" Đoàn Giai Thụy khó hiểu hỏi, giọng nói cũng khàn khàn.
"Đúng là bị hành hạ một trận. Bất quá...là tự cậu hành chính mình." Tần Thiên Minh nói rồi đưa điện thoại cho Đoàn Giai Thụy xem.
Buổi trưa mọi người nghĩ rằng Đoàn Giai Thụy đã say bất tỉnh nên ngủ mất, bọn họ hoàn toàn cái người vốn đã nằm ngủ kia đột nhiên lại chạy mất, hại mọi người tìm kiếm cả buổi trời. Đến khi tìm được lại thấy người nằm ở ngoài bãi biển nhắm mắt ngủ ngon lành. Tất cả cùng nhau hợp sức đưa được Đoàn Giai Thụy về phòng vốn quay đi lấy nước nhìn lại người đã không thấy đâu nữa rồi. Mãi mới tìm được người lại thấy Đoàn Giai Thụy nằm ngoài bãi h=biển, vị trí so với vừa rồi khồng sai một li.
Cứ như vậy ba bốn lần, tất cả mọi người chỉ có thể thay phiên nhau canh chừng hắn không rời, tránh cho hắn lại chạy ra biển nằm.
Đoàn Giai Thụy vừa nhìn điện thoại vừa nghe Tần Thiên Minh kể, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống cho rồi, trong lòng hắn âm thầm thề đời này không đụng đến một giọt rượu nào nữa.
Không chỉ có hắn mà mọi người điều âm thầm thề đời này tuyệt đối không thể để Đoàn Giai Thụy uống rượu.