Cố Thanh Trì hoàn toàn không ngờ đến phản ứng đầu tiên của Tần Thiên Lan sau khi bị mình hôn chính là ngẩn người một lúc lâu, sau đó lại dùng ánh mắt đầy vô tội hỏi hắn:
"Có thể hôn lại một lần nữa được không?"
Lần này đến hắn không cách nào tin được vào tai mình, hắn đã nghĩ ra muôn ngàn phản ứng của cô, có cả việc cô sẽ cảm thấy chán ghét hắn, cũng có cả cô cảm thấy hắn kinh tởm, hay là tránh xa hắn. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ đến câu đầu tiên cô sẽ nói với hắn chính là như vậy.
Quả nhiên là người hắn thích có khác, hoàn toàn không cách nào đoán được tiếp theo cô sẽ nói gì.
"Em có biết vừa rồi bản thân mình nói gì hay không?" Cố Thanh Trì dở khóc dở cười hỏi lại.
Mà Tần Thiên Lan vẻ mặt vô cùng điềm nhiên nói với hắn: "Đương nhiên là biết."
Nói xong còn chưa đợi hắn phản ứng, Tần Thiên Lan đã chủ động tiến tới gần hắn, lúc khuôn mặt cô chỉ cách hắn vài căn ti mét Tần Thiên Lan đột nhiên nở một nụ cười vô cùng tà mị, vốn dĩ Cố Thanh Trì còn nghĩ Tần Thiên Lan sẽ chủ động hôn mình, không ngờ đến cô sau khi trêu đùa liền rời đi.
Cô ngã người ra phía sau, thư thả nằm trên cỏ nhìn ngắm những vì sao vừa mới lên. Cố Thanh Trì nhìn thấy thế cũng ngả người về phía sau nằm bên cạnh cô, cả hai cứ yên lặng nằm đó nhìn những ngôi sao lấp lánh đầy bầu trời kia.
Mãi một lúc lâu mới nghe Tần Thiên Lan nói:
"Tứ ca, anh đây là thích em rồi ư?"
Một lần nữa Cố Thanh Trì bị Tần Thiên Lan làm cho kinh ngạc: "Vậy em có thích tôi không?"
Tần Thiên Lan nhẹ nhàng đáp, giọng nói cô nhẹ nhàng tựa như cơn gió nhẹ vào hè, lại mang theo hương hoa mùa xuân ngọt ngào.
"Thích, từ rất rất lâu em đã thích anh rồi, chỉ là vẫn còn cảm thấy bản thân không cách nào đứng cạnh anh. Cũng sợ một khi bản thân nói ra sẽ khiến cho tình cảm hiện tại cũng không còn nữa, mãi cho đến khi một lần nữa nhìn thấy anh, em liền nghĩ bản thân lần này có nên đánh cược một phen hay không?
Liệu anh không thích em, hay chán ghét em thì sao?"
Tần Thiên Lan ngừng lại, trầm tư một lúc mới tiếp tục nói:
"Em càng sợ sau này khi bên cạnh anh có một người phụ nữ khác sẽ không còn cần em nữa, vậy chẳng thà bản thân em thử đánh cược một lần, biết đâu được."
Cố Thanh Trì lúc này mới hiểu, thì ra cô nhóc này thích hắn nhiều đến thế, nếu như hắn sớm một chút hiểu rõ tình cảm của mình, có phải sẽ không để cô nhóc phải thương tâm hay không.
"Chúc mừng em, cược đúng rồi" Cố Thanh Trì lúc này không biết nên nói gì bây giờ, chỉ có thể bắt chước điệu bộ của cô phá vỡ bầu không khí này mà thôi.
"Tứ ca, cũng chúc mừng anh tỏ tình thành công rồi."
Hai người sau khi đã xác định lòng đối phương, không cần dùng quá nhiều lời liền cứ thế ở bên nhau.
....
Lúc Cố Thanh Trì cùng Tần Thiên Lan trở về đã hơn tám giờ tối, lúc này mọi người đang cùng nhau bài tiệc nướng trước sân, có vẻ như chỉ vừa mới bắt đầu, cảm giác vô cùng nhộn nhịp.
"Hai người cuối cùng cũng về rồi, nhanh lại đây đi." Chung Hán Miên vừa nhìn thấy Tần Thiên Lan liền như chiếc đuôi nhỏ chạy lại, còn chưa kịp đến gần Tần Thiên Lan đã bị Cố Thanh Trì chặn lại.
"Mọi người ăn trước đi, hai người bọn tôi đi tắm cái đã." Tần Thiên Lan nói.
Lúc Tần Thiên Lan quay lại chính là hiện trường tất cả điều ngà ngà say, không biết là đã uống hết bao nhiêu, cô nhớ không nhầm bản thân mình chỉ mới đi có một lúc thôi mà, tại sao tất cả mọi người điều như mới nhậu mấy chập vậy chứ. Truyện Khác
"Lý An Kiều, Trương Thục Quyên hai đứa đừng uống nữa, chúng ta nhanh đi làm chính sự thôi."
Tần Thiên Lan đến chỗ hai đứa nhóc nhà mình, cố gắng kéo cả hai rời khỏi đám con trai đang say như chết kia.
"Chị Thiên Lan chúng ta có chính sự để làm ạ?" Lý An Kiều hỏi.
"Chị Thiên Lan chuẩn bị đi..." Trương Thục Quyên còn chưa nói ra lời đã bị Tần Thiên Lan trực tiếp bịt miệng.
Lý An Kiều quả nhiên là thiên kim nhà thế gia, từ nhỏ đã tham gia không ít bữa tiệc lớn nhỏ nên tửu lượng tốt vô cùng, hầu hết mọi người say cô nhóc này lại rất tỉnh táo.
Ngược lại Trương Thục Quyên có thể xem như miễn dịch với rượu đi.
Sáng sớm ngày hôm sau tất cả điều trở về thành phố, nên tối nay Tần Thiên Lan kéo theo cả hai cô nhóc đi làm chuyện trộm gà bắt chó. Có điều gà chó gì đó không tiện mang đi, nên cô chỉ đành rủ hai đứa nhỏ đi thu hoạch rau củ Cố Tư trồng mà thôi.
"Chị Thiên Lan đây là chính sự chị nói?" Lý An Kiều nhìn nhà kính toàn là dâu tây mặt đen như đáy nồi, nhìn qua có chút giống Cố Tư phiên bản nữ.
"Chị Thiên Lan chúng ta làm vậy liệu có ổn không ạ, em nghe nói đây là do Cố học trưởng trồng." Trương Thục Quyên mặt đầy lo sợ hỏi.
Tần Thiên Lan không quan tâm đến câu hỏi của hai cô nhóc, mà trực tiếp lấy giỏ tre đặc trên tay hai cô nàng.
"Được rồi, nhanh tay thu hoạch đi, mai về thanh phố rồi hoa quả tươi ngon kiểu này không có được lần thứ hai đâu hơn nữa còn là tự mình hái nữa, rất vui đúng không nào."