Bạch Kình Thần anh, ngủ rất ngon. Trong bóng tối, tôi nhìn anh thật lâu và cánh tay anh đang giam giữ eo tôi thật chặt như sợ tôi biến mất, tôi cũng không buồn đẩy ra. Nhớ lại mọi chuyện xảy ra, mọi thứ như cuốn phim quay chậm hiện rõ mồn một trong đầu. Tôi không khóc nháo hay làm ầm ầm mọi chuyện lên nữa vì đã không còn sức lực. Sau đêm nay, tôi là một người phụ nữ chân chính. Tôi không biết tôi sẽ đối mặt với mọi chuyện ra sao? Và cũng chưa kịp nghĩ tới. Hạ thân đau nhức làm tôi nhíu mày liên tục. Hơi thở hương lài nhàn nhạt trên đỉnh đầu nhưng lại là thấy khó chịu vô cùng. Đây là lỗi của tôi vì không biết giới hạn, nam nữ thọ thọ bất tương thân. Nhìn trên người, đồ ngủ mới toanh, tôi biết là chính tay anh thay, nhưng vết đỏ trên cổ lại quá chói mắt, không muốn để ý thật khó. Sờ đến ê cả người, nhưng trên đầu ngón tay lại trơn trơn, lành lạnh. Là anh bôi thuốc? Cũng còn chút lương tâm nha! Muốn tìm lý do ghét anh cũng không ra. Đêm nay, tôi đã là của anh, vậy thì cứ là của anh hết đêm nay đi. Tôi bỏ qua tất cả, bắt buộc bản thân lạc quan. Rúc vào người anh, ôm anh thật chặt, thật ấm quá nhưng nước mắt lại rơi xuống gối, một giọt rồi hai giọt. Hai người. Một nam một nữ. Nam thanh nữ tú làm màn đêm lạnh lẽo trở nên ấm áp, ngôi sao càng sáng hơn bình thường, cố gắng chạy đua với tốc độ ánh sáng. Nhắm mắt chưa được bao lâu, bầu trời đã lên màu rõ rệt, tiếng chim hót thật êm tai và tôi cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Tôi nhuổm người thật nhẹ. Cẩn thận cầm tay anh đặt một bên, trong lòng luôn sợ anh sẽ tỉnh giấc. Sờ lên gối, đúng là ẩm ướt một mảng, tôi nhanh chính lật gối ngược trở lại, để đầu ướt bên dưới và quay lên trên. Nhìn lần lượt, tỉ mỉ hết tất cả và cũng nhìn anh thật sâu và đắp mền lại cho anh rồi mới rón rén đi ra ngoài, tướng đi có chút vặn vẹo vì đau đớn. Dưới nền gạch bóng loáng, mảnh vải bị xé nhỏ và vệt máu khô vẫn còn đó, nhìn không thể không chú ý. Xe anh đậu trong sân, tôi liền mở cửa ngồi ở ghế lái chính, tôi trên cơ bản thì vẫn biết lái xe chút chút. Vận dụng hết tất cả kiến thức và trí tuệ, cuối cùng cũng khởi động được. Tôi đạp ga nhè nhẹ. Xe liền lăn bánh. Hai người gác cổng, thấy xe ra liền mở toang cổng. Xe tôi thành công thoát khỏi chỗ này. Đi xa vẫn là quyến luyến nhìn hình ảnh dinh thự trắng sáng ưu nhã trong kính chiếu hậu, trong lòng tự dưng nhói đau, nhưng lại không hiểu vì sao đau? Xe nhàn nhã chạy vào thành phố. Hiện giờ, trời còn chưa sáng hẳn nhưng thành phố A lại nhộn nhịp. Người đi đường, tập thể dục rất nhiều. Mắt thấy hiệu thuốc, liền đặt tay trên bụng đau xót. Đã qua biết bao nhiêu giờ rồi, uống thuốc còn có tác dụng sao? Đạp xe thật nhanh. Trước mắt, Ti gia hiện lên càng rõ. Xe đã ở trong sân Ti gia. Tôi nhanh chân chạy vào, cha và mẹ đang xem thời sự buổi sáng, thấy tôi đi vào thì không chút lo lắng như thể tôi chỉ mới ở ngoài 2-3h trở về. Tôi nghiêm túc, ngồi trên sô pha.
- Cha, con muốn xuất ngoại.
- Sao tự dưng như vậy? Ông khó hiểu nhíu mày, càng ngày đứa con gái này của ông càng khó hiểu.
- Chỉ là học bên kia sẽ tốt hơn.
- Thẩm Thẩm nói cũng đúng đấy ông. Giáo dục tốt hơn bên đây nhiều, đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Mẹ tôi phân tích.
- Nhưng quá gấp gáp, chưa kịp tìm hiểu gì cả. Ông đắng đo suy nghĩ.
- Không cần đâu, theo con biết, cha cũng có chi nhánh bên Nga, vậy tiện thể cho con qua đó đi, bản thân cũng có chút biết vài tiếng để nói. Còn lại cha sắp xếp là được. Tôi hi vọng ông đồng ý và dùng hết lời lẽ thuyết phục.
- Bà nghĩ sao? Ông không có ý kiến liền nhìn qua mẹ tôi.
- Được đó, chí hướng Thẩm Thẩm càng ngày càng trưởng thành. Ông cứ làm theo ý con bé. Mẹ tôi đã nói vậy, ông chút còn cách gật đầu làm theo, không cách phản kháng.
- Chuẩn bị cho thật tốt, ta đặt vé cho con.
- Hôm nay nha? Ông gật đầu đáp ứng, đánh một cuộc gọi đặt vé.
- 9h ra sân bay. Chú Quách đưa con đi. Tôi vui vẻ gật đầu. Chạy vào phòng thu xếp tất cả đồ đạc vào vali lớn, nhưng lại lần nữa, căn phòng mà tôi gắn bó suốt 16 năm nhưng bất đắc dĩ tôi phải đi xa khỏi nơi này, trong nước vẫn không dám vì thế lực anh rất lớn, có thể tìm thấy tôi bất cứ lúc nào. Nước ngoài có lẽ sẽ khó tìm kiếm hơn. Cứ cho suy nghĩ của tôi đúng và làm theo. Tôi vuốt ve con Bun.
- Tiểu Bun, em nhớ ở nhà ngoan ngoãn, mau ăn chóng lớn, không có chị ở đây, tiểu Phí và tiểu San sẽ chăm sóc em tốt. Tôi nghẹn ngào nước mắt muốn xem mọi chuyện như chưa xảy ra mà mặt dày ở lại nhưng bản thân lại không thể. Kéo vali nặng nề xuống lầu, căn dặn tiểu Phí chú ý đến tiểu Bun và tiểu Cúc xong. Ôm cha và mẹ rồi tạm biệt tất cả mọi người trong Ti gia.
- Con cầm lấy. Ông đưa tôi hai chiếc thẻ bạch kim lóng lánh. Tôi nhét cẩn thận vào túi.
- Tiểu thư, đã chuẩn bị áo ấm đầy đủ chứ. Bên đó thời tiết rất lạnh. Dì Hạ hỏi tôi và tôi gật đầu.
- Con vừa xuống máy bay. Quản lí Điền sẽ rước con. Có việc gì con cứ nói chú ấy. Tôi gật đầu.
- Thẩm Thẩm, con cứ lo học hành thật tốt, cha mẹ rảnh sẽ thăm con thường xuyên. Bà ôm tôi thật lâu. Cha tôi nhìn chiếc xe Ferrari xa lạ.
- Thẩm Thẩm, xe ai vậy? Tôi liếc nhìn.
- Xe mượn của người bạn, cha trả dùm con đi. Ông nhìn biển số xe nạm vàng, đề V-00009 kinh ngạc, xe này của nhân vật không hề đơn giản.
- Bạn? Được rồi.
- Con đi đây. Đồ đã chất lên xe, tôi cũng ngồi lên, xe lăn bánh rời khỏi Ti gia, tâm trạng tôi hỗn loạn cực kì, một muốn ở lại, một lại muốn đi nhưng vẫn quyết định đi. Để lại tất cả kí ức ở lại đây, mang đầu óc trống rỗng sang đất khách quê người xa lạ.