“Rachel! Em tỉnh lại đi.”
“Sao cô ấy lại ngất chứ? Thật quá nhát gan rồi.”
“May mà không có ai bị thương...”
Thượng Vân Hi cảm nhận được luồng gió mát lại có hơi ấm cơ thể ôm lấy người cô. Cô vương vấn nhưng vẫn mở mắt ra nhìn.
Đôi mắt màu nước biển chớp mở nhìn cô, người đàn ông đó cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, bối rối lạ thường.
“Cô Thượng! Cô hút thuốc trong phòng chứa đồ sao?”
Bên ngoài cửa phòng có người lao vào hậm hực, tiếp theo có vài người nữa xuất hiện, sau lưng Tần Thụy đi tới. Cả người hơi xốc xếch và lắm lem khói bụi.
“Vân Hi! Em không sao chứ?”
Vân Hi thoát khỏi vòng tay của Kỷ Huân Nhiên đánh giá Tần Thụy một lượt, cô run run hỏi: “Anh lao vào đám cháy sao?”
“Tôi muốn cứu em nhưng không thể vào sâu bên trong.”
Tần Thụy ôm lấy cô vô vàn xúc động, lúc này anh cảm nhận rất rõ tình cảm của mình, anh đã muốn phát điên khi nghĩ mình có thể mất đi cô trong gang tấc.
Vân Hi bình tĩnh trở lại, cô nhìn qua người đàn ông ban nãy nói lời chất vấn, từ tốn trả lời anh ta: “Tôi trước nay không có hút thuốc.”
“Đã tìm được điếu thuốc, trên đó có vết son dưỡng, đương nhiên không phải đàn ông hút. Vào trong đó chỉ có cô là phụ nữ.”
“Anh im miệng đi, cô ấy vừa suýt chết. Lửa cháy lớn như vậy một điếu thuốc có thể gây ra sao? Cô ấy vào trong đó rất nhanh liền phát cháy, cho dù là điếu thuốc gây ra sẽ không có tốc độ nhanh như vậy.” Tần Thụy lập tức phản bác.
“Chỗ này ngặt nỗi không có lắp camera, bằng không thì đừng ai chối cãi.”
Người đàn ông đó bực dọc bỏ đi. Người phụ trách nhìn một lượt muốn nói gì đó thì lại thôi.
Tần Thụy nhìn về Kỷ Huân Nhiên sau đó mạnh miệng nói: “Thiệt hại bao nhiêu Tần Thụy tôi chi trả. Các người đừng phiền đến Thượng Vân Hi.”
Kỷ Huân Nhiên bị réo gọi, lúc này không thể lưu lại lâu anh chỉ đành nhìn mọi người rồi rời khỏi trường quay, mọi chuyện giao cho trợ lý và Jay thay anh xử lý.
Chỗ này Vân Hi kéo Tần Thụy sang một bên tìm tủ y tế trong phòng hóa trang, lấy thuốc khử trùng và bông băng ra xử lý vết thương trên tay của anh.
“Không cần khẩn trương, tôi không đau.”
“Sao anh lại liều lĩnh như thế, cho dù có thực sự cứu được tôi anh cũng không cần mạo hiểm.”
Tần Thụy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vân Hi, ánh mắt nồng đậm, dịu dàng và da diết: “Tôi đã thích em rồi. Chính tôi cũng không hiểu nổi.”
Thượng Vân Hi ngẩn người, e ngại hướng ánh mắt lên nhìn Tần Thụy. Anh ấy rất nhanh đã kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng hít sâu vào hơi thở.
“Đừng sợ. Tôi cũng chưa kịp tiếp nhận tình cảm này.”
Thượng Vân Hi trở về nhà tắm rửa thì đến coffee house. Bấy giờ đến nơi đã thấy có mấy người ngồi trong quán đang nói chuyện với Tiểu Đan, trông thấy cô thì lập tức đứng dậy bắt tay chào hỏi: “Cô Thượng à cô về đúng lúc lắm, quán cà phê của cô nằm trong khu đất trong dự án quy hoạch của công ty chúng tôi, lần này đến đây là muốn thảo luận về việc giá cả đền bù.”
Thượng Vân Hi và Tiểu Đan đồng thời ngây người nhìn nhau, hết sức bàng hoàng.
“Tôi không bán lại coffee house này.”
“Cô nhất định phải dời đi. Mong rằng mọi chuyện suông sẻ diễn ra và không có thêm tranh chấp nảy sinh. Đây là bản hợp đồng chi tiết, cô hãy tham khảo. Chúng tôi về trước, lần sau sẽ quay lại tiếp tục thảo luận.”
Ba người đàn ông nói rồi liền rời khỏi quán. Thượng Vân Hi và Tiểu Đan hãy còn bàng hoàng không dám tin.
Vân Hi siết lại sắp giấy trong tay đi trở vào căn bếp.
Cô vẫn như thế không một chút biểu cảm nào, thao tác làm bánh và pha chế nhuần nhuyễn, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Tiểu Đan trong lòng lo âu, nhìn thấy Vân Hi như vậy cũng chẳng biết mở lời thế nào để an ủi. Không khí trong căn tiệm nhỏ tràn ngập trầm mặc và thê lương. Có thể nghe được những động tĩnh dù là nhỏ nhất.
Vân Hi cuối cùng không thể kiên trì, cảm xúc lộn ngược cuồn cuộn trong lồng ngực. Cô buông dụng cụ đánh trứng trong tay xuống, tháo bỏ tạp dề rồi lao nhanh khỏi cửa.
Trong văn phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím nhịp nhàng vang lên bị cắt đứt bởi giọng nói trong loa điện thoại bàn:
“Hoàng Phủ tiên sinh! Ở dưới Lễ tân báo lên có cô gái tên Thượng Vân Hi muốn tìm gặp ngài ạ.”
“Thượng Vân Hi?”
“Tôi nghĩ cô ấy là người mà anh đang đợi, Phong Tiểu Linh... A, đúng rồi, Lễ tân vừa báo, chính xác là Phong Tiểu Linh anh đã nhắc trước đó.”
“Bảo cô ta chờ nửa tiếng rồi hãy đưa lên đây gặp tôi.”
“Vâng ạ.”
Thượng Vân Hi nhìn cô Lễ tân mất vài giây cuối cùng lại xin phép ra về.
Cô bình tĩnh trở lại, cảm thấy giữa mình và Hoàng Phủ Luật không cần phải nói thêm với nhau lời nào nữa. Anh ta muốn dày vò, thấy thích cứ tùy ý. Đợi khi chán rồi, anh ta có thể không còn đặt nặng nữa.
Thượng Vân Hi một mình đi bộ xuống phố, cô bắt đầu nghĩ đến phải rời khỏi thành phố đang sống và hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt của Hoàng Phủ Luật.
“Đứng lại!”
Thượng Vân Hi bất thình lình bị một lực lớn kéo lấy bờ vai, sau đó bị dồn ép vào góc tường: “Phong Tiểu Linh! Cô hay lắm, chờ tôi nửa tiếng cũng không có kiên nhẫn.”
“Hoàng Phủ Luật! Anh mạnh tay...”
Hoàng Phủ Luật buông lỏng nắm tay ra, ánh mắt lườm cô như muốn nuốt chửng.
“Anh chán ghét tôi thì tôi cứ trốn tránh anh là được chứ nhỉ? Bao năm nay, chuyện xảy ra vẫn khiến anh đau khổ và oán hận tôi, chính tôi cũng không thể thoải mái hơn. Hoàng Phủ Luật! Tôi bán đi căn tiệm nhỏ cho anh thì được mà, chỉ mong anh về sau hãy cho tôi một cuộc sống yên bình, có được không?”
“Chỉ cần nhìn thấy cô sống tốt tôi liền chướng mắt.”
Thượng Vân Hi đau lòng, cô không đáp lại cứ như vậy bất động thanh sắc.
Ngược lại Hoàng Phủ Luật càng không chịu nổi, siết lấy chiếc cổ nhỏ xinh của cô, gằn từng tiếng một: “Bán? Tôi sẽ khiến nó tan tành.”
Thượng Vân Hi kìm nén đau đớn, nhưng nghe lời đe dọa của Hoàng Phủ Luật mới hết thảy gây bi thương, cô cuối cùng cũng chảy nước mắt.
Hoàng Phủ Luật không muốn nhìn đến nữa dứt khoát bỏ đi, Thượng Vận Hi như trút hết sức lực tụt người xuống bức tường, gục mặt xuống gối... cứ như vậy chẳng biết qua bao lâu, cho đến khi bên tai nghe thấy giọng nói: “Vân Hi! Phải cô không?”
***