Thượng Vân Hi không ngừng phản kháng, đánh đấm loạn xị. Nhưng Viên Cảnh vẫn chiếm thế thượng phong, ra sức áp chế.
Hắn ngấu nghiến hôn xuống, dùng lưỡi cuốn chặt, không ngừng gây sức ép.
Thượng Vân Hi thở hổn hển tựa như muốn kiệt sức ngã gục xuống thì lại bị hắn dịu dàng mơn trớn.
Vì loạt hành động thân mật và dây dưa khiến Thượng Vân Hi vô cùng bài xích. Nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Đợi khi thang máy chạy xuống gara, thì Thượng Vân Hi cũng đã bị Viên Cảnh hôn đến môi sưng đỏ.
Hắn nổi lên ham muốn, liền nhanh chóng kéo Thượng Vân Hi vào trong xe, ý đồ nham hiểm.
Tưởng chừng bản thân sắp bị hắn tra tấn, Thượng Vân Hi khóc rống, dùng hết sức lực gào thét, hy vọng có thể để ai đó nghe thấy và cứu giúp cô.
Nhưng tòa nhà giống như không có bóng người. Mặc cô cứ gào thét vô ích.
Viên Cảnh bị cô chọc tức, muốn vung lên cái tát tay cảnh cáo nhưng khi đưa tay lên lại không nỡ mà dừng lại ở không trung.
Gương mặt trái xoan bé nhỏ, yếu ớt, đôi mắt ngập tràn nước ẩn ẩn tang thương... Anh chưa từng động lòng và mất kiểm soát với bất kì cô gái nào như vậy. Nhớ ngay lần đầu gặp cô, trong đầu đã nảy lên ý nghĩ chiếm hữu.
Anh hết lần này tới lần khác muốn chiếm đoạt cô, mặc kệ việc này thách thức tên Kỷ Huân Nhiên kia, khiến cha mẹ anh rất không vừa ý. Nhưng anh không thể lý giải được.
Thượng Vân Hi thấy Viên Cảnh dừng lại, tưởng chừng hắn mềm lòng, cho nên không khỏi nức nở nói lời van xin:
“Anh tha cho tôi đi... Bên ngoài có thiếu gì phụ nữ. Anh giàu có như vậy, đâu nhất thiết phải tự hạ thấp bản thân trên người một bà mẹ đơn thân khổ hạnh như tôi. Xin anh đấy!”
“Tôi rất thích em”
Viên Cảnh mỉm cười. Cánh tay tém nhẹ tóc mái trên trán Thượng Vân Hi qua một bên, cõi lòng mềm mại như được vuốt ve.
“Tôi đã nói, chỉ cần em bằng lòng làm người phụ nữ bên cạnh tôi. Tháng ngày sau này không phải lo lắng khổ sở nữa. Tôi sẽ đối đãi tốt với em.”
Thượng Vân Hi lắc đầu: “Nhưng tôi không biết anh, tôi thực sự là xa lạ với anh.”
“Từ từ sẽ quen thôi.”
Viên Cảnh cúi xuống, muốn hôn cô lần nữa, nhưng Thượng Vân Hi kịp thời quay mặt sang tránh né, đúng lúc này trong tầm mắt của cô lại xuất hiện một thân ảnh phía sau. Cô còn chưa kịp lên tiếng đã thấy đối phương dùng thanh sắt đánh liên tiếp vào đầu Viên Cảnh.
Thượng Vân Hi kinh hãi, nhân lúc này đẩy hắn ra khỏi người, mở cửa xe bên kia chạy thoát ra ngoài.
Tiếng rên rỉ đau đớn của Viên Cảnh phát lên kèm theo tiếng khóc nức nở đầy oán hận của cô gái vừa rồi bị cưỡng hiếp, cô ta như phát điên vừa vung thanh sắc đánh xuống vừa khóc rống.
Thượng Vân Hi chạy được một đoạn thì dừng lại.
Có khi hắn sẽ bị cô ấy đánh chết.
Cô... cô có thể thấy chết không cứu ư?
Thượng Vân Hi lại mặc kệ, tiếp tục chạy. Nhưng cô lại không chạy nổi.
Cô không đành lòng.
Thượng Vân Hi bấm bụng, sau đó quay ngược trở lại.
Chỉ là lúc vừa về gần đến chiếc xe, thì trông thấy Viên Cảnh đang bóp cổ cô gái đó. Màu khóe miệng chảy máu, sắc mặt tái nhợt.
“Đừng... đừng...”
Thượng Vân Hi bủn rủn, mệt mỏi ngã khuỵu xuống. Run rẩy, sợ hãi.
Viên Cảnh nhìn về phía cô, mắt đỏ ngầu, vì lời cô nói mà thực sự buông tay ra.
“Nancy! Cô tốt nhất đừng thách thức nhẫn nại với tôi.”
Viên Cảnh đứng dậy sau đó đứng dậy kéo Thượng Vân Hi vào trong xe và đóng sập cánh cửa lại.
Anh lái xe ra khỏi gara, ánh mắt thâm hiểm.
Thượng Vân Hi quay sang đập mạnh cửa xe, nhưng lại vô dụng, cả ngày hôm nay cô đã thực mệt mỏi.
Viên Cảnh nhìn sang cô, tâm tình lẫn lộn.
Viên Cảnh chạy hết tốc độ về lại biệt thự. Vừa rồi bị Nancy đánh, sau gáy và khắp người đều bị bầm tím.
Viên Cảnh phân phó người giúp việc xem chừng Thượng Vân Hi, còn anh về lại phòng riêng tắm gội.
Lúc anh trở ra thì Thượng Vân Hi cũng đã được tắm gội và nhốt lại trong phòng riêng.
Trông thấy anh liền hoảng hốt muốn lao ra ngoài cửa sổ.
“Thượng Vân Hi! Yên tâm, tôi không làm hại tới em đâu.”
Thượng Vân Hi run rẩy, không ngừng lắc đầu: “Anh bắt tôi đến đây để làm gì chứ? Tôi muốn về gặp con trai tôi.”
Viên Cảnh nghiến răng, mạnh bạo tiến lại kéo cô ném vào phòng riêng và đóng sập cánh cửa lại.
“Muốn về với con thì tốt nhất tự bảo toàn mạng sống của mình đi đã.”
Thượng Vân Hi sụt sùi lau nước mắt, lúc này giống như đã được ý thức lại. Cô ngước mắt lên nhìn anh và nói:
“Được. Tôi sẽ đến Hội quán Lion làm việc và trả nợ cho anh.”
Viên Cảnh trầm ngâm, vuốt vuốt chỗ đau sau gáy, nhíu chặt chân mày lườm về Thượng Vân Hi.
“Vừa rồi em đã quay trở lại?”
Thượng Vân Hi hơi ngạc nhiên.
Viên Cảnh lại tiếp lời.
“Em đúng là một cô gái lương thiện, ngay lúc bản thân không xong còn bận tâm lo nghĩ cho người khác.”
“Cô Nancy đó vừa bị người của anh cưỡng bu*c, vốn dĩ đã rất đáng thương rồi.”
“Vậy thì em không biết cô ta là loại rắn độc ra làm sao, đã nhiều lần thiết kế dồn em vào chỗ chết. Cô ta không tốt đẹp gì. Quan trọng là... vừa rồi em quay đầu lại, chính xác là nghĩ tôi bị cô ta đánh chết.”
Thượng Vân Hi lùi về sau một bước, sống lưng chợt lạnh.