Viên Cảnh trở về phòng, lúc này Hạ Huyên đã tắm xong, trên người chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm, tay cầm ly rượu vang đỏ gợi tình đứng trước khung cửa sổ.
Dáng vẻ này thật sự khiến tất cả cánh mày râu trên đời này phải đổ gục. Nếu không vì cô ta tâm cơ thâm trầm, anh đã không quá lạnh lùng và đề phòng với cô ta.
Nhưng vì cô ta một lòng với Kỷ Huân Nhiên, mỗi khi dày vò... đối với anh cũng là một loại thống khoái.
Viên Cảnh tiến lại, chủ ý kéo mạnh Hạ Huyền ôm vào lòng, đẩy tấm lưng dựa sát vào thành cửa sổ.
Không càng màn dạo đầu, chỉ bằng vài động tác, Viên Cảnh đã trực tiếp tiến vào.
Hạ Huyên thật sự đau đớn rên rỉ. Còn chưa kịp phối hợp thả lỏng, Viên Cảnh đã liên tiếp vận động mạnh bạo, khiến cô tựa như điên loạn, tiếng kêu than vang vọng khắp căn phòng.
“Lạc Anh đã giới thiệu cô ấy về Câu lạc bộ... của anh đó... nhưng cô ta chưa gặp cảnh túng thiếu... sẽ không... á...”
“Nói tiếp đi.”
Hạ Huyên rít qua kẽ răng, không ngừng oán hận mắng chửi trong lòng... nhưng vẫn nhịn xuống, “Cô ấy đang sống cùng anh trai... và cha.. họ Phong... Anh yêu thích... cứ đến cướp đoạt về... chẳng cần sợ Kỷ Huân Nhiên...”
Viên Cảnh cười lạnh.
Phụ nữ đúng là lòng dạ hiểm độc.
Thượng Vân Hi làm rơi tuột chiếc bát, tiếng mảnh vỡ vang lên khiến Daniel đang miệt mài vẽ tranh phải rùng mình kinh hãi.
Cô cẩn thận nhặt lại các mảnh vỡ, sau đó vứt đi.
Cô bồn chồn, cảm giác cứ không ngừng bất an.
Bên ngoài, lại có cảnh sát đến gõ cửa.
Họ vẫn như những lần trước hỏi cô rất nhiều câu hỏi liên quan đến Hoàng Phủ Luật và một người từng làm nội gián. Thượng Vân Hi vẫn chọn câu trả lời trước đó. Rằng cô không nhớ chuyện gì cả.
Mấy ngày sau đó, Phong Tiêu Tranh không ngừng mang vết thương lớn nhỏ về nhà. Thượng Vân Hi lấy làm kinh ngạc, quan tâm chất vấn sự thật nhưng Phong Tiêu Tranh vẫn quyết không nói cho cô biết.
Thượng Vân Hi lo lắng, cho nên bắt đầu xem thông tin tuyển dụng để tìm thêm việc làm. Lần này Phong Tiêu Tranh cũng không còn ý cản trở cô như trước.
Cuối tuần, Phong Tiêu Tranh vẫn nhẫn nại đưa mẹ con cô đi dạo phố. Đối với tình cảm bảo bọc của anh dành cho hai mẹ con khiến Thượng Vân Hi rất mực cảm động.
Trung tâm mua sắm đột nhiên náo động, nhóm nhân viên tụ tập thành hàng, khẩn trương đến chào đón nhân vật quyền lực vừa mới xuất hiện. Mọi người tò mò ghé mắt nhìn, Thượng Vân Hi và Phong Tiêu Tranh cũng không ngoại lệ, Daniel thì chỉ lo nghịch chiếc bóng bay trong tay, cho đến khi chiếc bóng bay tuột khỏi tay...
Tất cả nhìn theo Daniel rượt đuổi, mà Thượng Vân Hi và Phong Tiêu Tranh cũng kịp thời giúp thằng bé. Khung cảnh vốn đã khẩn trương bị ba người chơi trò rượt đuổi bong bóng càng thêm căng thẳng.
Đôi giày da đang chạm khẽ xuống sàn nhà thì dừng hẳn bước chân, người đàn ông đưa tay ra, bằng một động tác đã tóm lại chiếc bong bóng.
Daniel đã có thói quen giữ khoảng cách với người lạ, vì chuyện trước mắt rất thức thời giữ lễ độ khoanh tay cúi người, và tỏ ý muốn xin lại chiếc bóng bay.
Viên Cảnh quét mắt nhìn cậu nhóc vài giây sau đó chuyển sang người con gái mỏng manh trước mặt đang hồi hộp nhìn anh.
Viên Cảnh mỉm cười, tháo xuống kính râm.
“Xin phiền anh trả lại bong bóng...” Thượng Vân Hi lên tiếng.
Lúc này Phong Tiêu Tranh cũng tiến lại, nói khẽ vào tai cô, “Người này là Viên thiếu, ông chủ Hội quán Lion mà em muốn vào làm.”
Thượng Vân Hi thu cánh tay lại, đúng lúc này Viên Cảnh siết lấy khuỷu tay của cô và đặt sợi dây bóng bay vào lòng bàn tay, nụ cười nhàn nhạt.
Anh ra hiệu cho nhân viên, sau đó tiếp tục di chuyển về phía trước, không khí huyên náo và căng thẳng trở lại.
Phong Tiêu Tranh dõi theo, cảm khái nói với Thượng Vân Hi: “Có lẽ là đi khảo sát. Nhìn oai như vậy.”
Thượng Vân Hi đưa trả bong bóng cho Daniel. Ánh mắt cũng hiếu kì dõi theo người đàn ông vừa rồi.
Nếu như cô nhìn không nhầm... thì đối phương dường như quen biết cô. Chỉ là... cô không còn nhớ đến người này, và anh ta dường như cũng không muốn tiếp chuyện với cô.
Thượng Vân Hi không muốn nghĩ ngợi, cùng Tiêu Tranh về nhà nấu bữa tối.
Sáng sớm hôm sau, còn chưa kịp ra ngoài đi chợ, đã có nhóm người hung hãn đến nhà.
Khiến Daniel rất là sợ hãi.
“Có chuyện gì? Các người có đi nhầm nhà hay không?”
Ông Phong từ trong phòng đi ra, rất bất mãn nói.
Nhưng một tên xăm trổ đập bàn, tức giận quát: “Nhầm? Phong Tiêu Tranh có hóa thành tro bọn này cũng không thể nhầm với đám tro tương tự. Mau lôi đầu nó ra đây?”
Thượng Vân Hi xúc động tiến đến, điềm tĩnh nghi vấn: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh ấy đi chở hàng rồi, chúng tôi có thể giải quyết anh ấy hay không?”
“Được đấy! Giải quyết được. Nộp trả 30 vạn ra đây.”
“30 vạn? Phong Tiêu Tranh nợ các người ư? Không thể nào đâu...” Ông Phong không tin.
Nhưng hai tên đàn em phía sau ném tờ giấy nợ đến trước mặt ông Phong, tiện tay hất bay mầm trà trên bàn, mảnh vỡ bay tung tóe. Daniel bị dọa sợ, kinh hãi khóc rống.
“Lôi đầu nó ra nhanh. Không trả nợ thì chặt vài đốt tay, đến khi nào trả hết mới thôi.”
Thượng Vân Hi mặc dù nhìn bề ngoài yếu đuối, nhưng là người trải qua nhiều biến cố đối với một màn kinh động như vậy không hề bị dọa sợ. Cô vẫn điềm tĩnh cất tiếng: “Thiếu nợ thì trả tiền, các anh không cần làm dữ. Tôi từ Úc trở về, cảnh sát thường hay lui tới điều tra một vụ án, các người tốt nhất đừng làm kinh động vẫn hơn. Tôi sắp tới tìm việc làm, 30 vạn là con số có thể xoay sở. Chúng tôi cũng không vì vậy mà bỏ trốn. Các người cũng không cần làm khó anh trai tôi.”
Tên xăm trổ đầu đàn hơi ngạc nhiên, đánh giá Thượng Vân Hi một lược, ánh mắt bất ngờ nổi lên tia ham muốn. Hắn chợt đứng bật dậy, kéo mạnh lấy khuỷu tay của cô và nói: “Em không cần ra ngoài làm vất vả, em về với tôi, tôi không tính thêm lãi 30 vạn. Nếu không, mỗi ngày theo luật là thêm 5 nghìn.”
“Cái gì? Ăn cướp hay sao? Thả con gái tôi ra.” Ông Phong lau đến, chống cự với tên đại ca. Tuy nhiên hai tên đàn em phía sau đã kịp thời cản lấy.
Thượng Vân Hi vùng vẫy cố thoát khỏi, nhưng sức lực bé nhỏ này hoàn toàn không đả động được nhiều so với bọn người hung hăng này.
Daniel thấy mẹ và ông ngoại bị bắt nạt cũng liều lĩnh lao đến bấu véo bọn lưu manh.
Một tên bị cậu cắn trúng, không nhịn được đã tát mạnh vào mặt cậu nhóc, lực ra đòn mạnh bạo, khiến Daniel quay một vòng rồi ngã ầm xuống sàn nhà.
Thượng Vân Hi điếng người, vùng vẫy muốn thoát khỏi tên đại ca tuy nhiên vẫn bị hắn không chế và kéo đi. Cô không ngừng la lên.
“Cha... báo cảnh sát đi... báo...”
***