“Kỷ Huân Nhiên! Anh đứng lại.” Lạc Anh tức giận lớn tiếng gọi.
Kỷ Huân Nhiên dừng lại bước chân nhưng không quay mặt nhìn cô. Cứ giữ vẻ lạnh lùng khó chịu, điều này thật sự đã chọc tức Lạc Anh.
“Chúng ta đã đính ước, anh không thể dịu dàng với em được sao? Có cái gì mà không thể ngồi xuống cùng bàn thảo được. Anh tự tung tự tác... thật khiến người khác không chịu được.”
“Thế thì... em muốn thế nào? Giống như một con rối được em tùy tiện yêu thích và vứt bỏ?”
“Em không có ý này... Chúng ta là người một nhà, vẫn nên bao dung đến nhau. Cha em rất quý trọng và tín nhiệm nơi anh, KL sau này đều sẽ giao hết lại cho anh.”
Kỷ Huân Nhiên tiếp tục bỏ đi, không muốn nói chuyện đôi co với cô nữa.
Lạc Anh thật sự bị chọc giận, hậm hực đuổi theo: “Anh làm rể cho nhà họ Lạc thấy bất mãn như thế sao từ đầu đã không thẳng thắn. Chết tiệt! Anh tưởng mình là ai chứ?”
Hạ Huyên nấp sau cánh cửa trông thấy một màn như vậy thì không khỏi bật cười khoái trá. Hóa ra Hạ Huyên trước mặt cô hống hách thì vẫn nhún nhường lo được lo mất trước Kỷ Huân Nhiên.
Còn Kỷ Huân Nhiên... hận bị Lạc Anh gò bó trói buộc thực sự không dễ chịu gì mấy.
Bọn họ... đối xử với cô tệ bạc, thì cô quyết không để họ được yên.
Kỷ Huân Nhiên kéo vali đến sân bay, vừa check mail vừa nghe đối tác bên kia điện thoại nói chuyện. Lúc này lại trông thấy Lạc Anh hầm hầm xông tới.
“Em sẽ đi cùng anh.”
“Công ty nhiều việc, cả hai chúng ta đều rời Hong Kong thì mọi chuyện ai sẽ đứng ra giải quyết.”
“Mặc kệ. Xem như là hưởng tuần trăng mật... chúng ta trước nay vẫn chưa đi du lịch cùng nhau.”
Kỷ Huân Nhiên nhíu chặt chân mày, hoàn toàn bất mãn. Anh lập tức từ chối: “Em về đi, anh đến Úc làm việc không nhàn rỗi vui chơi với em.”
“Anh cũng không cản nổi em đâu.”
Kỷ Huân Nhiên hết lời, liền kéo vali tiến nhanh về phía trước. Không muốn bận tâm tới nữa.
Nước Úc.
“Hi! Wallace. Rất vui gặp lại cậu trong chuyến công tác lần này.” Ron vang hai tay ôm chằm lấy Kỷ Huân Nhiên một cái, ánh mắt niềm nở. Vài giây sau thì dừng mắt trước cô gái nóng bỏng bên cạnh anh bạn, hơi nhướng chân mày.
“Giới thiệu với cậu đây là hôn thê của tôi.”
“Hello! Rất vui được gặp cô, tôi là Ron, bạn học cũ của Wallace. Hi vọng đến Úc hai người sẽ có nhiều kỉ niệm đẹp bên nhau.”
“Cảm ơn anh, Ron.” Lạc Anh tươi cười.
Mặc kệ Kỷ Huân Nhiên có mặt lạnh cau có với cô, nhưng không khí này đúng thực là tuyệt diệu. Cô không chút hối hận khi đã chạy theo anh đến tận đây.
Ron gọi một chiếc trực thăng đưa Kỷ Huân Nhiên và Lạc Anh đến vườn nho mà anh sắp xếp. Dọc đường đi cũng chỉ qua loa nói mấy câu.
Lạc Anh cứ không ngừng trầm trồ trước vẻ đẹp dưới mặt đất, cảm xúc dâng trào vì trải nghiệm thú vị.
“Đây là lần đầu em được đi trực thăng. Ô hô!” Lạc Anh hét lên thích thú.
Kỷ Huân Nhiên cũng mải miết đắm chìm trong khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, tâm tư lại giăng đầy lạc vào khoảng không trung.
Anh nhớ cô ấy, Thượng Vân Hi!
Trực thăng hạ cánh, xung quanh bị quạt gió thổi mạnh, cỏ cây liêu xiêu, Kỷ Huân Nhiên từ tốn bước xuống, phía dưới rất nhanh có người hỗ trợ mang hành lí vào một nông trang.
Sau khi ăn xong bữa tối thì Lạc Anh không gượng nổi đã đi ngủ trước. Riêng Kỷ Huân Nhiên và Ron vẫn thoải mái ra ngoài nướng thức ăn. Ánh mặt trời ấm áp phủ lấy cả nông trường, tiếng kêu của chim chóc ríu rít.
“Không ngờ 7 giờ tối ở bên Úc vẫn còn nắng đẹp như thế, nếu như được sống ở đây cả đời... đúng là tháng ngày mơ ước.”
Ron nhún vai, chuyên tâm trở mấy xiên thịt: “Nghe giọng điệu của cậu dường như không được vui. Cậu đang mang tâm sự phải không? Cô gái đó có thật sự là hôn thê của cậu?”
“Tôi đã kết hôn với Rachel. Nữ thần của cậu đấy, Ron.”
“Oh. Wallace! Cậu không đùa với mình chứ?”
“Không đùa. Chỉ là cô ấy... Sorry! Tôi không muốn nhắc lại. Chúng ta bàn về nhà máy chế xuất và nông trường nho đi.”
“OK! Ở đây vô cùng đáng sống. Nếu cậu thực sự yêu thích, hãy ở lại.”
Kỷ Huân Nhiên bật cười. Biểu cảm của anh hiện lên rõ rệt như vậy sao.
Anh ngước nhìn quang cảnh chung quanh thêm một lần nữa, chìm đắm và say sưa. Một nơi như thế này, anh thực sự ao ước được sống.
Sau khi hãng rượu thành công, anh sẽ tách công ty ra riêng, tự gầy dựng sự nghiệp cho mình. Kỷ thị dẫu sao cũng chỉ là quá khứ. Anh đã tận lòng với cha rồi.
“Vì sao cậu chọn Úc?” Ron cắt thịt vào bát của Huân Nhiên và thản nhiên đặt câu hỏi.
Mà Kỷ Huân Nhiên cũng thành thật trả lời. Vì trước mặt Ron anh không cần phải dùng lời lãng tránh giả dối: “Tôi hay tin mẹ ruột của mình sống ở đây. Tôi muốn tìm gặp bà ấy.”
“Oh, chúc cậu may mắn!”
“Cảm ơn.” Kỷ Huân Nhiên gắp thịt bỏ vào miệng, không khỏi trầm trồ: “Thật ngon quá chứ! Tuyệt lắm, Ron!”
“Phía trước là vườn cam. Sáng sớm nay sẽ thu hoạch, chúng ta ra đó xem.” Ron chỉ tay về phía vườn cam ở trước mặt.
Kỷ Huân Nhiên hiếu kì bật hỏi: “Vì sao?”
“Bà chủ vườn cam chính là quản gia của nhà máy chế xuất.”
Kỷ Huân Nhiên gật gù.
Anh tập trung ăn hết chỗ thịt nướng.
Sau đó cả hai cầm lon bia đi dạo men theo hai bên đường.
“Phải đi bộ bao xa mới tới thị trấn?”
“Cậu muốn đến thị trấn làm gì?”
“Mua một chiếc nhẫn.”
“Nhẫn của thổ dân? Cậu tin vào lời nguyền hay sao?”
“Tôi nghe nói rất linh thiêng... phải dùng từ gì để diễn đạt cho cậu hiểu đây?” Kỷ Huân Nhiên nhíu chân mày, cố gắng suy nghĩ.
Nhưng Ron hầu như không để tâm vẫn đều đặn bước chân.
“Vậy thì tôi sẽ dẫn cậu đi xem các nơi. Nhưng một lúc nữa trời sẽ tối.”
Kỷ Huân Nhiên bật cười.
“Trời tối thì bắt chiếc xe jeep trở về, chúng ta không thể dại dột đi bộ được.”
Ron nhíu chân mày, hơi không hiểu lời Kỷ Huân Nhiên vừa nói.
Cách xa nông trường là một thị trấn nhỏ tiêu điều, nhưng vẫn náo nhiệt người dân tập trung ngồi nướng thịt uống bia.
Vài người ngồi ở vỉa hè đàn hát rất tình tứ.
Kỷ Huân Nhiên bật cười thành tiếng.
Trẻ con nghịch ngợm chạy lòng vòng. Khói bụi bay lên ngập đường.
Kỷ Huân Nhiên vào trong một cái sạp nhỏ lựa xem đồ handmade, còn Ron thì xuống phố trò chuyện với một vài người quen. Cậu được mời một chùm nho xanh căng mọng, thích thú nên để dành lại cho Kỷ Huân Nhiên thưởng thức.
Lúc vòng ra đường cũ thì trông thấy cô gái lướt qua, anh đờ đẫn nhìn lấy, càng nhìn càng ngây ngốc.
Lúc Kỷ Huân Nhiên từ sau vỗ lấy vai cậu thì mới hay bừng tỉnh trở lại.
“Cậu nhìn gì mà thất thần như vậy?”
“Tôi vừa trông thấy nữ thần của tôi. Nhưng làm sao cô ấy xuất hiện ở đây? Anh nói xem, vì sao anh và cô ấy xa nhau?”
Kỷ Huân Nhiên khựng lại, kích động nói: “Cậu trông thấy Rachel? Cô ấy đi đầu rồi?” Kỷ Huân Nhiên lao nhanh về phía trước, ngó nghiêng tìm kiếm như một gã điên. Ron bần thần một chút liền kịp đuổi theo.
“Có thể tôi nhìn nhầm. Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Kỷ Huân Nhiên ôm trán, tia mắt ẩn nước: “Cô ấy đã đi.”
Ron hiểu ra. Sau đó cũng theo Kỷ Huân Nhiên nhìn dáo dác chung quanh. Đến khi cả hai trở nên vô vọng.
“Trễ rồi. Chúng ta về nhà thôi.”
Kỷ Huân Nhiên bất lực. Quay sang hỏi Ron một lần nữa: “Cô ấy trông như thế nào? Cậu nghĩ xem, ăn mặc là kiểu người du lịch hay là người vùng miền đang sinh sống?”
***