Thượng Vân Hi lim dim nằm suy nghĩ ngủ lúc thiếp đi lúc nào cũng không hay. Cho đến khi cô cảm nhận được bàn tay lạnh giá di chuyển mân mê trên gương mặt mình, lại nghe nhột nhột ở dưới cổ và sau gáy.
Cô phủi tay, cố thoát ra thứ đang quấy rầy mình, nhưng không ngờ càng né tránh càng thêm bí bách.
Cô giật mình bừng tỉnh dậy đã thấy Hoàng Phủ Luật đang giam cô trong hai cánh tay chống giường của hắn, gương mặt góc cạnh áp sát mặt cô, trong vài giây kế tiếp buộc cô phải đón nhận nụ hôn triền miên của hắn.
Cô đẩy tay vào ngực hắn tránh né, nhưng sức lực của cô so với sự hung hãn ấy kì thực không đả động được vào đâu.
Cô hậm hực lên tiếng: “Hoàng Phủ Luật! Anh tránh ra...”
“...” Hoàng Phủ Luật nở nụ cười, dường như rất là khoái chí khi trông thấy bộ dạng nổi đóa của cô, ánh mắt nhìn cô như nhìn thú cưng đang nháo loạn.
“Tôi đang mang thai... anh không được...”
Hoàng Phủ Luật lập tức nhíu chân mày.
Đối với chuyện cô mang thai thực sự là vô hạn chán ghét.
“Em nhất định phải sinh ra nó hay sao? Kỷ Huân Nhiên sắp lâm vào cảnh phá sản, sức mình lo không được. Còn em thì... anh sẽ đưa em đến Úc, chúng ta sẽ có cuộc sống của riêng mình.”
“Đây là đứa bé đầu tiên của tôi, dù thế nào tôi cũng...”
“Rồi anh và em cũng sẽ có đứa con của nhau.”
Hoàng Phủ Luật cúi xuống hôn thật sâu vào đôi môi của Thượng Vân Hi, vô cùng lưu luyến. Loại thân mật này, hai người chưa hề trải qua, riêng Thượng Vân Hi lại vô cùng bài xích.
Thời điểm này đây cô nhận ra, mình đối với Hoàng Phủ Luật đã cạn tình thật sự.
Cô cắn chặt răng, một lòng phản kháng.
Hoàng Phủ Luật đối với phản ứng của cô rất không vừa ý. Nhưng anh vẫn nhẫn nại dẫn dụ cô lạc trong tình cảm mà anh muốn trao ra.
Anh chưa hề dịu dàng và kiên nhẫn với bất kì cô gái nào như vậy. Sự yêu thích và ham muốn dành cho cô ngày một tăng dần, đến anh cũng mất kiểm soát.
Vân Hi cố giãy dụa, ú ớ nói: “Không... được... Tôi đang mang... Hoàng Phủ Luật!” Thượng Vân Hi gằn lên hét lớn một tiếng, bàn tay vung lên trên không trung muốn tát thật mạnh xuống nhưng lại ngưng trọng.
Chẳng phải do Hoàng Phủ Luật ngăn cản, mà chính cô không thể xuống tay.
Cô biết mình có đánh con người này cũng là vô dụng, sợ chọc tức tới hắn... cô lại càng thê thảm.
“Sao không ra tay?”
“...” Vân Hi im lặng, quay mặt sang một bên né tránh.
“Sợ?” Hoàng Phủ Luật nhất quyết hỏi tới.
Lần này Thượng Vân Hi gật đầu.
“Tôi cũng sẽ không mạnh tay với em.”
“Anh từng bóp cổ tôi suýt chết.”
“Em nhớ?” Hoàng Phủ Luật vô cùng bất ngờ hỏi.
Thượng Vân Hi liếc hắn một cái, mặt đối mặt trả lời: “Đứa bé chưa tới 3 tháng... Tôi thật sự... không thể... Trước đó tôi còn bị động thai. Đứa nhỏ rất yếu.”
Nói đến đây nước mắt Vân Hi vô thức chảy xuống.
Hoàng Phủ Luật bất lực xoay người nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay thật chặt ôm lấy cô không buông: “Em cứ thích làm khó tôi.”
Thượng Vân Hi âm thầm thở một tiếng, bàn tay vô thức che chắn bụng dưới, thật lòng lo lắng cho đứa bé trong bụng mình.
“Tôi đã không còn bao nhiêu người thân trong đời mình nữa, đứa bé là sinh mạng đáng quý thượng đế trao tặng cho tôi. Tôi sẽ kiên trì bảo vệ nó. Tôi biết là anh... cũng sẽ không thương tổn đến nó.”
“Chưa chắc đâu.” Hoàng Phủ Luật bực dọc đáp.
Thượng Vân Hi lại cử động trong vòng ôm của Hoàng Phủ Luật, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm bí bách, phàn nàn nói: “Anh đừng có ôm tôi chặt quá, thật khó chịu.”
“Em chưa hề ghét tôi, đúng chứ?”
“Chưa chắc đâu.” Thượng Vân Hi lặp lại câu nói vừa rồi của Hoàng Phủ Luật.
Nghe giọng nói như muỗi kêu chẳng chút tự tin của cô khiến Hoàng Phủ Luật thêm buồn cười.
Thượng Vân Hi lại nói: “Lần đó làm xét nghiệm, anh vốn biết tôi mang thai.”
“Có thể không nhắc đến cái thai được không? Thật phiền chết.”
“Ừm.”
Thượng Vân Hi thật thà đáp, ánh mắt như biết cười.
Hoàng Phủ Luật cũng an tĩnh nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận nhịp đập trái tim mình... nhưng anh lại dễ dàng đi vào giấc ngủ sâu.
Chưa từng được ngủ ngon như vậy bao giờ.
Lúc trời tờ mờ sáng, những ánh nắng yếu ớt lọt vào khe cửa, Hoàng Phủ Luật rất nhanh đã giật mình thức giấc.
Không phải vì tia nắng chiếu vào mắt anh gây khó chịu, mà chính là vì Thượng Vân Hi không có nằm bên cạnh anh.
Cô ấy sao có thể rời khỏi anh một cách dễ dàng khiến anh không hề hay biết như vậy? Đối với một người nhạy cảm và cảnh giác bao năm, Hoàng Phủ Luật đã rèn cho mình lối sống đối mặt với hiểm họa có thể ập đến một cách thình lình, cho dù là một động tác nhỏ nhất.
Điều này xác định anh đã bị người khác bỏ thuốc.
Hoàng Phủ Luật xuống giường, nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài. Chỉ là cửa đã bị khóa.
Hoàng Phủ Luật cười lạnh một tiếng. Thật sự có chuyện này xảy ra ngay trên du thuyền toàn là thuộc hạ của anh.
Chắc chắn có kẻ phản bội. Người này cũng rất am hiểu thói quen sinh hoạt của anh.
Hoàng Phủ Luật rút súng, bắn liên tiếp mấy phát vào ổ khóa cửa, tay kia bấm vào bộ đàm gọi thuộc hạ bên dưới. Nhưng nực cười là hoàn toàn không có tín hiệu.
Hoàng Phủ Luật quay sang bắn vào cửa kính cửa sổ. Mảnh vỡ thủy tinh đổ xuống như thác, gây tiếng động lớn kinh hoàng.
Anh thoát ra bên ngoài. Tay nạp thêm đạn vào cây súng lục.
Tai không ngừng tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Anh đi xuống khoang dưới, lúc này thấy cửa phòng bị khóa ngoài, mới xác định thuộc hạ của mình đã bị nhốt trong đó.
Là kẻ nào, to gan như vậy. Giỡn mặt với anh.
Hoàng Phủ Luật tìm búa thoát hiểm trong tủ kính phòng chống cháy nổ, bổ mạnh xuống ổ khóa. Anh mở được cửa đi vào.
Tuy nhiên, trong tích tắc khi cánh cửa mở ra chạm phải kít nổ đã được lắp đặt sẳn liền một phát tan tành.
Bên ngoài, Thượng Vân Hi ngồi trên chiếc cano, nhìn chiếc du thuyền phát ra tiếng nổ lớn, sau đó thì khói ngùn ngụt vút lên cao. Những chiếc cano của cảnh sát đặc nhiệm bắt đầu nhận lệnh áp sát.
Cô kích động lay mạnh người của Quân: “Tại sao lại giết Hoàng Phủ Luật? Tại sao? Các người là cảnh sát... đâu nhất định phải giết người.”
Quân cười nhạt một tiếng.
“Vài giờ trước đó tôi còn là cảnh sát. Nhưng hiện tại thì không. Cho nên, tôi thích giết ai thì giết.”
“Anh... anh...” Thượng Vân Hi run rẩy một hồi liền kích động ngất lịm đi. Xa xa nghe những tiếng nổ dài.
Kỷ Huân Nhiên và Jay đứng ngây người khi nghe đồng đội thông báo cho Hạ Thanh, rằng chiếc du thuyền đó đã phát nổ. Trên đó tìm thấy di vật của Thượng Vân Hi và cảnh sát Quân. Tất cả đều đã chết. Bao gồm cả Hoàng Phủ Luật.
“Không thể nào.” Kỷ Huân Nhiên hét lên.
“Xin lỗi. Tôi đã cố gắng...”
“Im miệng đi! Anh nói sẽ bảo toàn cho vợ tôi...” Kỷ Huân Nhiên đạp tung chiếc bàn bên cạnh, khiến tất cả một phen thảng thốt.
“Ở đây là sở cảnh sát. Anh điên thì về nhà mà điên.” Một viên cảnh sát khác tức giận quát lớn.
Jay đỡ lấy Kỷ Huân Nhiên đang loạng choạng sắp ngã khuỵu, thần sắc tái nhợt.
Thượng Vân Hi đã chết... Cô ấy cứ vậy rời xa anh... Kỷ Huân Nhiên ôm trán nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Quãng thời gian hai người đi bên nhau, kì thực quá ngắn ngủi!
***