“Đó là số mạng của cô ấy!”
Thượng Vân Hi sau đó bị Hoàng Phủ Luật kéo đi cùng cô y tá đến phòng xét nghiệm. Tần Thụy phía sau bị thuộc hạ của Hoàng Phủ Luật khống chế lại.
Hoàng Phủ Luật ở bên ngoài chờ các bác sĩ lấy mẩu trên người Thượng Vân Hi. Vẻ mặt từ đầu chí cuối âm trầm lạnh lẽo tuy nhiên không ai thấu được nội tâm của anh có bao nhiêu đấu tranh cùng đau khổ.
Anh chỉ còn lại một mình Úy Nhi là người thân duy nhất. Bao năm qua kể từ ngày biết được em gái mang trong người căn bệnh này cha mẹ và anh đều hết mực cẩn thận quan tâm đến sức khỏe của em ấy.
Phong Tiểu Linh xuất hiện cứu được sinh mạng bé bỏng của Úy Nhi một lần, đối với gia đình anh tựa như một kì tích.
Cha mẹ anh đối với Phong Tiểu Linh vô vàn biết ơn và trân quý, cố gắng dành tặng những gì tốt đẹp nhất để bù đắp cho cô ấy.
Sở dĩ đi đến quyết định chọn Phong Tiểu Linh làm con dâu nhà Hoàng Phủ, giúp sức cho Phong thị... Hoàng Phủ Luật biết rõ sau này sẽ còn nhờ đến Phong Tiểu Linh nhiều hơn nữa... để kéo dài sinh mạng cho em gái mình.
Vì em gái, một người như anh cũng có thể dành tình ý và dịu dàng với Phong Tiểu Linh. Cha mẹ trong hoàn cảnh nguy kịch bị truy sát vẫn cố gắng cứu giữ mạng sống cho Phong Tiểu Linh. Anh từng vì điều này oán hận cô ấy, khi biết cha mẹ không thể qua khỏi... anh đã điên cuồng muốn giết người.
Phong Tiểu Linh toàn thân bê bết vết máu, đó là máu trên người mẹ anh. Cô khụy gối xuống, níu lấy chân của anh khóc nức nở.
Cô ấy khi đó chỉ mới 17 tuổi.
Phải chứng kiến một thảm cảnh như vậy thì thật kích động đến độ nào.
Hoàng Phủ Luật hất mạnh cô ra khỏi, giọng nói âm lãnh rít lên... “Cô... cút đi!”
Lời nói ấy còn là tuyên bố đoạn tuyệt giữa hai người.
Vài ngày sau đó anh nghe được mẹ của cô ấy bị cướp sát hại, tên cướp rất hung hãn, không ngừng dùng dao đâm xuống nhiều nhát... trước mặt cô ấy, cướp đi mạng sống của mẹ cô.
Khi đó anh thật sự điên cuồng hả dạ. Ông trời lấy đi người thân nhất của anh, cũng không buông tha cho số mạng của cô ta.
Hoàng Phủ Luật xin phép bác sĩ cho anh mặc đồ bảo hộ thăm Úy Nhi. Anh thật sự yếu đuối, không muốn cứ như vậy ngăn cách với em ấy mãi.
Trong phòng vô khuẩn, Hoàng Phủ Luật mặc đồ bảo hộ kín mít đi vào trong, nắm lấy bàn tay gầy yếu của em gái cách một lớp găng tay... Úy Nhi cảm nhận được, mở mắt ra, yếu ớt nhìn anh trai.
Ánh nhìn đó chính là sự động viên!
Tại sao ông trời không công bằng, đối với một cô gái nhỏ vô hại như thế lại không ngừng đày đọa thân xác, còn muốn nhẫn tâm cướp đi sinh mạng này. Tại sao không phải là anh lâu nay cùng em ấy gánh chịu.
“Úy Nhi! Em có nghe rõ anh đang nói hay không?”
Úy Nhi nhắm lại đôi mắt rồi mở ra, thay cho câu trả lời.
Hoàng Phủ Luật nghe đau thắt ở tim.
“Anh đã tìm gặp Chuông nhỏ của em. Cô ấy bằng lòng hiến thận cho em. Xin lỗi, anh không thể giữ lời hứa, đối với việc phải mất đi em, anh không cứng rắn được.”
Nước mắt của Úy Nhi nhỏ xuống.
Hoàng Phủ Luật lại tiếp tục: “Chỉ cần kéo dài sinh mạng cho em, để anh nhìn thấy em hoạt bát tươi cười... Anh sẽ bù đắp cho cô ấy. Úy Nhi! Ngày trước em nói đúng, cha mẹ và anh đối tốt với Phong Tiểu Linh chỉ vì muốn cô ấy tiếp tục làm người gắn bó với em trong căn bệnh này. Mọi người thật sự ích kỷ. Nhưng mà chỉ vì em, không thể nghĩ thêm gì khác. Nhưng... em nghĩ anh không chút rung động hay sao? Chính anh cũng không dám đối diện. Em vẫn là quan trọng nhất! Cho nên em khỏe lại, anh mới có cơ hội bù đắp và yêu thương cô ấy.”
Úy Nhi nghẹn ức, hơi thở yếu ớt. Hoàng Phủ Luật vớ tay ấn vào chuông báo hiệu để bác sĩ bên ngoài vào.
Lúc này hai bác sĩ mặc đồ bảo hộ vào trong tiêm thuốc và tiến hành cấp cứu cho Úy Nhi. Hoàng Phủ Luật buộc phải ra ngoài.
Đến lúc này anh thực sự không kìm được nước mắt.
Gần hơn mấy tiếng trôi qua, chỗ phòng xét nghiệm cũng có kết quả, bác sĩ gọi anh vào nói chuyện.
“Thận của cô Thượng rất tốt... chỉ có điều theo tiên lượng máu, khả năng lớn... là cô ấy đang mang thai.”
Hoàng Phủ Luật lạnh người, lập tức phản đối: “Không thể nào. Sao có thể đúng lúc như thế.”
“Chúng tôi đang cho người siêu âm, có lẽ sớm có kết quả thôi.”
Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, một y tá cầm hồ sơ đi vào, nhìn mọi người gật nhẹ đầu chào.
“Bác sĩ, cô ấy đúng thực đang mang thai. Phôi thai rất nhỏ, có lẽ vừa hình thành khoảng 2 tuần thôi. Như vậy thì...”
“Cô ra ngoài trước đi.”
Hoàng Phủ Luật siết chặt nắm đấm.
“Tôi phải cứu sống em gái tôi, các người phải nghĩ cách. Có thai thì sao? Không thể vừa phẫu thuật mà vẫn giữ được mẹ con họ bình an sao chứ?”
“Phẫu thuật lớn phải gây mê, lý nào lại được. Hoàng Phủ tiên sinh! Cho đến nước này anh vẫn cố chấp. Anh duy trì sự sống cho tiểu thư, chỉ khiến cô ấy sống trong đau đớn kéo dài. Tôi khuyên anh...”
“Im đi!”
Hoàng Phủ Luật gào lên, ánh mắt đau khổ.
Anh đẩy cửa thật mạnh rồi lao ra ngoài.
Anh nhớ Phong Tiểu Linh chỉ mới 15 tuổi, thân hình mảnh mai yếu ớt vẫn đứng đấy tươi cười động viên cô bé nhỏ thơ dại... Cô ấy lên bàn mổ và tiến hành lấy tủy.
Ngày đó y học còn chưa phát triển, việc hiến tủy phải trải qua cuộc phẫu thuật đau đớn, nhưng Phong Tiểu Linh cũng mạnh mẽ chịu đựng hy sinh.
Khí chất thanh cao mạnh mẽ ấy đã hấp dẫn anh.
Bây giờ, cô ấy lại mang thai đứa con của Kỷ Huân Nhiên. Chuyện nực cười như thế, đáng hận như thế...
Hoàng Phủ Luật siết tay thành nắm đấm muốn đấm mạnh vào tường, lúc này Phong Tiểu Linh từ nhà vệ sinh đi ra liền chạy ào đến ngăn lại: “Anh sao thế? Úy Nhi có phải đã xảy ra chuyện?”
“Phong Tiểu Linh! Cô yêu Kỷ Huân Nhiên?”
Thượng Vân Hi không ngờ được Hoàng Phủ Luật lại hỏi đến câu này, cô bàng hoàng nhưng vẫn mạnh miệng trả lời ngay: “Không có. Chuyện trước mắt là cứu Úy Nhi.”
Thượng Vân Hi trông thấy tầm nhìn của Hoàng Phủ Luật có chút mất tập trung, cô nương theo tia mắt quay người lại, lúc này trông thấy được Tần Thụy và Kỷ Huân Nhiên đang đến, sau lưng còn có mấy vệ sĩ của Hoàng Phủ Luật.
Nói như vậy thì... Kỷ Huân Nhiên đã nghe họ nói chuyện.
Thượng Vân Hi ngây người, trên gương mặt cũng không để lộ bất kỳ biểu cảm xúc động nào, tựa như nhìn người xa lạ.
Chỉ là cô không biết được, Kỷ Huân Nhiên đối với loại phủ định cô vừa nói có bao nhiêu tổn thương. Anh nóng lòng dùng mọi cách để tìm gặp Tần Thụy và đến được đây, chỉ muốn ngăn cản cô làm phẫu thuật hiến thận, trong thâm tâm đều một lòng nghĩ cho sức khỏe của cô. Nhưng mà cô đối với anh, thực sự là không chút tình cảm hay sao?
Hoàng Phủ Luật nhíu mày đưa tay lên ra hiệu cho đám vệ sĩ của mình, trong tức khắc Kỷ Huân Nhiên và Tần Thụy bị đám người nhanh chóng khống chế lại.
Hoàng Phủ Luật nhàn nhã tiến bước, từ tốn nói lời cảnh cáo: “Tôi đang phiền nhiễu, các người tốt nhất đừng náo động.”
Dứt lời anh kéo tay Thượng Vân Hi cùng rời đi, mà Kỷ Huân Nhiên và Tần Thụy cũng không ngừng đánh trả chống cự.
Bấy giờ đoạn hành lang được dịp huyên náo, Thượng Vân Hi lo lắng cũng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cánh tay của Hoàng Phủ Luật.
***