Kỷ Huân Nhiên đưa Vân Hi trở về nhà, để cô tắm gội còn bản thân anh thì xuống bếp nấu bữa tối.
Nhớ đến tên Viên Cảnh khốn kiếp cư nhiên đã làm hỏng bữa tối lãng mạn của vợ chồng anh. Thấy Vân Hi hơi lâu, Kỷ Huân Nhiên mới trở vào phòng ngủ xem, lúc này trông thấy cô loay hoay cắm máy sấy tóc vào ổ điện.
“Anh giúp em.” Kỷ Huân Nhiên đến gần, vui vẻ đón lấy chiếc máy sấy, “Lúc trước anh từng tưởng tượng ra khung cảnh như thế này, thật sự hạnh phúc.”
Vân Hi ngồi trên sofa không biết vì cớ gì nũng nịu ôm lấy hông bụng của Kỷ Huân Nhiên, xúc động nói: “Hôm nay trải qua thật sự kinh hoàng. Tiếng súng nổ tựa hồ vẫn còn bên tai. Huân Nhiên! Có phải... Hoàng Phủ Luật trao đổi bắt buộc với anh mới chịu ứng cứu em hay không?”
Kỷ Huân Nhiên vẫn rất tập trung sấy khô tóc, anh trầm giọng đáp: “Đúng vậy. Nhưng là chuyện kinh doanh, không đến mức quá đáng. Cho nên... anh mới không công khai quan hệ của hai chúng ta. Anh sợ người bên ngoài bắt được điểm yếu, càng sợ người khác khó dễ và dùng thủ đoạn đến em. Vân Hi! Anh rất sợ phải mất đi em.”
Vân Hi vẫn giữ nguyên tư thế ôm Kỷ Huân Nhiên cho nên không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của anh, nhưng cô lại cảm nhận được tình cảm ấm áp anh dành cho cô. Giờ đây nghe anh nói, có mới phần nào hiểu ra được. Hóa ra anh cũng là muốn bảo vệ cho an toàn của cô.
“Cô gái đánh em, có gương mặt khá giống em... giữa chúng em có bất kì quan hệ huyết thống nào hay không vậy?” Vân Hi cuối cùng cũng hỏi.
“Đương nhiên là không rồi. So với lúc anh mới gặp cô ấy thì hiện tại giống em hơn trước rất nhiều, có lẽ... là phẫu thuật thẩm mĩ để lấy lòng Hoàng Phủ Luật.”
“Nói như vậy khi nãy anh cũng gặp cô ấy, cô ấy tên gì? Sao lại không thích em.”
“Nghệ danh là Nancy... từng làm đại sứ thương hiệu cho Tập đoàn Ivy R. Tuy nhiên... bị em trêu chọc cho nên lộ bản chất ứng xử kém. Từ từ bị sa thải. Nếu không vì lấy được lòng Hoàng Phủ Luật, bao năm nay với thực lực yếu kém, sớm đã không còn chỗ đứng trong ngành giải trí.”
Thượng Vân Hi khựng lại, hơi nhíu khẽ chân mày. Cô trực nhìn vào đôi mắt của Kỷ Huân Nhiên như đang dọ xét khiến anh chút lúng túng.
“Em sao thế? Anh nói đều là sự thật. Em không tin mình đanh đá trêu chọc Nancy sao? Em thậm chí đã hất cà phê vào mặt cô ấy ngay tại phim trường, trước mặt bao nhiêu người, khiến cho Nancy như nổ tung, chửi bới om sòm.”
Thượng Vân Hi mím môi, liếc xéo Kỷ Huân Nhiên một cái: “Em thắc mắc, vì sao anh biết cô ấy không có thực lực vẫn mời làm đại sứ thương hiệu. Anh chẳng phải là đến tận Thượng Hải là vì cô ấy chứ?”
Kỷ Huân Nhiên thật sự không ngờ đến trọng tâm sự khó chịu của Vân Hi lại vì điểm này, còn chưa giải thích đã nghe cô ấy nói tiếp:
“Vì cô ấy trông giống em... anh đã để mắt tới và cho cô ấy cơ hội?”
Kỷ Huân Nhiên cười cười: “Đương nhiên là vì em rồi. Nhưng chỉ có vậy thôi.”
Thượng Vân Hi tỏ ra không tin cho lắm. Nếu Nancy là một nhân viên văn phòng thì cô có thể không quá để ý. Nhưng cô ấy là minh tinh, được một ông chủ lớn thưởng thức lí nào lại không muốn tạo dựng thêm cơ hội. Còn Kỷ Huân Nhiên, liệu có giữ mình trong sạch trước cô gái có lòng tiếp cận ấy không?
Kỷ Huân Nhiên ngược lại không hiểu tâm sự của phụ nữ, nhất là chuyện Thượng Vân Hi có thể vì anh mà ghen tuông. Anh vẫn thản nhiên nói:
“Rachel khi ấy quấn lấy anh như vậy, cùng danh nghĩa là vị hôn thê cho nên chẳng cô gái nào có thể tiếp cận anh được, ngoại trừ em.”
“Ngoại trừ em? Em có bản lãnh như thế?” Thượng Vân Hi khinh khỉnh nghi vấn.
Kỷ Huân Nhiên chịu thua, không dám đôi co nữa.
“Em thay đồ rồi ra ngoài ăn tối. Ghen tuông thì không ăn được ngon miệng đâu.”
“Khoan đã... vậy thì anh cũng như Hoàng Phủ Luật nhốt em lại có đúng không?”
“Không có.”
“Vừa rồi Viên Cảnh đã cho em uống chai nước có bỏ thuốc ngủ, nhưng lạ ở chỗ em chẳng có bị ngấm thuốc. Có phải trước kia em bị lạm dụng thuốc nên mất tác dụng hay không?”
Kỷ Huân Nhiên bất chợt trầm ngâm sắc mặt. Tận tình phân tích ở trong đầu, sau đó ôm nhẹ lấy cô và hôn xuống bờ môi mềm. Cứ hôn như vậy rất nhanh đã không kìm chế được, càng hôn càng lưu luyến.
Anh luồn tay vào trong áo cô, xoa nhẹ bầu ngực, lời lẽ cuốn chặt lấy không cho đối phương được thả lỏng một giây nào.
“Huân Nhiên!”
“Ừm.”
“Huân...”
Thượng Vân Hi muốn ngộp thở véo mạnh vào hông bụng của Kỷ Huân Nhiên.
“Đói... Em đói... bụng.”
“Ừm.”
Kỷ Huân Nhiên buông nhẹ cô ra thở hì hục một trận.
“Vậy thì ăn tối xong ngủ một giấc ngon... anh tha cho em.”
Tha cho cô? Gã đàn ông này thật là...
“Chúng ta đi Nhật ít hôm cho khuây khỏa. Không bận tâm chuyện gì khác nữa. Chỉ có hai chúng ta cùng nhau hưởng thụ.”
“Anh bảo là đi công tác, cũng không phải đi hưởng tuần trăng mật.”
Kỷ Huân Nhiên bật cười cắn nhẹ xuống chóp mũi của cô một cái: “Từ bao giờ em chịu khó đối đáp với anh như thế? Anh nhớ... em rất lười nói chuyện. Em như vậy... khiến anh thật yêu.”
Thượng Vân Hi hết nói nổi, tiến đến chỗ tủ đồ, cố ý lựa một bộ đồ ngủ kiểu pijama ấm áp.
Kỷ Huân Nhiên đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại vẫn còn lưu luyến dõi theo cô. Lúc này nụ cười trên môi cũng tắt hẳn. Những nỗi lo lại dồn dập kéo đến. Truyện Bách Hợp
Có lẽ anh sẽ nói chuyện này với bác sĩ. Thời gian tới cũng chú ý đến sức khỏe tinh thần của cô nhiều hơn nữa.
Chuyện Hoàng Phủ Luật và Viên Cảnh vừa lượn lờ ở trong đầu Kỷ Huân Nhiên đã dứt khoát gạt qua một bên, không muốn tiếp tục suy nghĩ.
Hôm sau Kỷ Huân Nhiên có hẹn với Jay họp ban giám đốc cấp cao. Mặc dù ngồi trên xe, và đang di chuyển đến sân bay, Kỷ Huân Nhiên và Jay vẫn rất tập trung với cuộc họp trực tuyến.
Trên chiếc Mercedes Maybach dài có bức ngăn, vô cùng yên ả và thời thượng. Thượng Vân Hi được tách rời một ngăn im lìm chìm trong giai điệu âm nhạc trong tai nghe, hoàn toàn tĩnh tâm và cảm thụ sự ngọt ngào sâu lắng.
Lúc xe dừng lại trước sân bay Kỷ Huân Nhiên và Jay vẫn chưa họp xong cho nên một mình Thượng Vân Hi bước xuống xe trước. Cô order một cốc nước rồi vừa uống vừa lẳng lặng quan sát xung quanh.
Một người phụ nữ sang trọng kéo vali từ xa đi đến gần cô. Lúc này Thượng Vân Hi mới bắt đầu chú ý người đó là vì nhìn thấy cô đi sang.
“Cô là Thượng Vân Hi?”
Thượng Vân Hi sững sờ vài giây thì gật đầu.
Người phụ nữ đó tháo kính râm xuống để lộ gương mặt đoan trang kiều mị, Thượng Vân Hi lúc này mới ngây ngốc nhớ ra, bà ấy không phải ai khác chính là mẹ của Kỷ Huân Nhiên.
Cô lo ngại chuyến công tác này... chính là có bà ấy đi cùng.
“Ban đầu nghe Hạ Huyên nói tôi còn không dám tin, Kỷ Huân Nhiên quả nhiên dẫn cô cùng đi công tác, thế mà không đặt vé khứ hồi. Cả hai muốn nhân tiện du lịch cùng nhau sao?”
Thượng Vân Hi cảm thấy khó xử, cũng không biết nên dùng lời lẽ nào cho hợp tình hợp lí. Giữa lúc còn phân vân đã thấy đối phương rút sắp chi phiếu viết con số lên đó rồi kí tên.
Bà lại ngước mắt lên nhìn cô đồng thời xé rời tờ chi phiếu ra đưa thẳng đến trước mặt cô, khẳng khái nói: “Tôi đang vội, sẽ không nói lời dư thừa. Cô hãy rời xa Kỷ Huân Nhiên đi.”
***