“Cô tên Thượng Vân Hi?”
“Vâng.”
“Kịch bản do cô viết?”
“Tôi chỉ góp ý chỉnh sửa. Vì nguyên tác chuyển thể từ truyện của tôi.”
“Truyện... là có thật? Nói về chính bản thân cô?”
Thượng Vân Hi khá ngạc nhiên về loạt câu hỏi này của đối phương, tuy nhiên cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt trả lời:
“Không có thật.”
Người đàn ông cười nhạt, thoáng nét mỉa mai: “Trên đời có loại đàn ông ngọt ngào như nam chính? Đúng là mộng tưởng của các cô gái.”
Thượng Vân Hi hoàn toàn phớt lờ ý chế giễu đó, cô đứng dậy, nhẹ gật đầu, trở vào trong khu bếp tiếp tục làm bánh ngọt.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô quen thuộc đến lạ. Trái tim anh lần nữa cuộn thắt dữ dội... Anh từng dõi theo bóng lưng ấy? Đã từng?
Thượng Vân Hi thu mình trong coffee house nhỏ. Đây là thế giới khác của cô. Chỉ cần là sự yên tĩnh, cô đều tham luyến giữ lấy và ẩn giấu chính mình.
Thời gian gần đây tác phẩm mạng của cô được thu hút nên nhà xuất bản chú ý. Họ giúp cô in sách và xuất bản, tổ chức sự kiện tuyên truyền và ký tên cho độc giả.
Cô e dè bước ra khỏi thế giới nhỏ của riêng mình, sợ sệt đón lấy những điều mới mẻ. Cô cũng nhận ra, mình cũng rất thích cảm giác ấy.
Tác phẩm của cô lần nữa được nhà chế tác quan tâm muốn chuyển thể thành phim truyền hình. Mọi thứ ập đến khiến cô vừa vui sướng vừa ái ngại tiếp nhận.
Thượng Vân Hi nhìn quanh coffee house nhỏ xinh được cô chăm chút bày trí mà thành, và tha thiết quý trọng như thế giới của riêng cô.
“Biên kịch Thượng! Cô độc thân ư? Tôi nhìn cô cứ luôn thấy vẻ đượm buồn.”
Người đàn ông đi đến chỗ khu bếp lò, đánh gãy suy nghĩ mông lung trong đầu của Thượng Vân Hi.
Cô ấy vẫn hững hờ không nhìn lại người đàn ông, mặc dù khi nghe anh ta đột nhiên cất tiếng bờ vai thoáng run lên vì giật mình.
Thấy thú vị, người đàn ông liền muốn dây dưa: “Cô không thích xã giao chứ nhỉ? Còn tôi lại là người không dễ dàng đi ra bên ngoài xã giao. Nghĩ kỹ lại tôi và cô có điểm chung đấy, vậy thì...”
“Tôi sẽ không mang đến giá trị cho anh đâu, anh Tần!”
“Cô cự tuyệt xã hội vận hành à?” Người nọ cố chấp. Tiếng cười nồng đậm khiêu khích vang lên.
Anh ta đang nghĩ gì? Thượng Vân Hi hoàn toàn không thể hiểu nổi. Cũng có thể vì anh ta quá nổi tiếng cho nên bị cô đơn xâm chiếm hết tâm tư, làm hại chính mình muốn tự tìm lối thoát ảo.
Cô thương xót. Cuối cùng cũng thành thật đáp lời: “Vậy thì tôi sẽ không cự tuyệt anh nhé!”
Hai ánh mắt chạm vào nhau, tha thiết... Như quen thuộc mà lại như xa lạ.
Cô ấy thật ra dễ thương vậy sao?
Người đàn ông cuối cùng vẫn không muốn làm phiền Thượng Vân Hi làm việc, và ngại quán sẽ có thêm người lạ đến nên cũng sớm trở về công ty.
Tâm trạng vô cùng phấn khích, lắm lúc nở nụ cười trên môi.
Người đàn ông đó không ai khác chính là Tần Thụy, là diễn viên nổi tiếng, là biểu tượng của sức hút và cái đẹp. Anh ta đã khiến biết bao con tim thiếu nữ say đắm... nhưng mà đổi lại sự cô độc mới là hiện thực vây lấy anh.
Tần Thụy tập trung đọc kịch bản, di chuyển bước chân ra ngoài hành lang khu vực lễ tân.
“Tôi muốn tìm chị... à, Phong Tiểu Linh!”
“Ở đây không có ai là Phong Tiểu Linh cả. Thiên thần của tôi, cô có phải nhầm lẫn không?”
“Tôi đang vội. Tôi không thể ở bên ngoài lâu được... Là cô gái xinh đẹp trong party với Tạp chí Thời trang tối qua.”
Giọng nói đó vô cùng quen thuộc trên các show thực tế gần đây được phát sóng, Angel Úy Nhi. Tần Thụy cách bức tường kính phủ rèm không nhìn thấy mặt của đối phương vẫn đoán ra là ai.
“Hi!”
“Tần Thụy? Hi! Chào anh Tần.”
“Cô gái mà tối qua em ôm chầm khóc lóc sao chứ?”
Úy Nhi ngượng ngùng, sau đó thì vội vã đến gần chỗ Tần Thụy, kéo nhẹ ống tay áo của anh ta: “Anh biết chị ấy?”
“Em cho tôi số điện thoại, tôi sẽ nhắn địa chỉ mà em có thể tìm gặp cô ấy, thậm chí tránh mặt được anh trai của em.”
Úy Nhi hơi chau mày ngẫm nghĩ, phân vân đưa ra quyết định.
Bên này, Thượng Vân Hi ở khu bếp ngồi xem lại hóa đơn và ghi chú mua thêm nguyên liệu, cô nhìn đồng hồ suy nghĩ đến bữa tối ăn món gì.
Ngoài cửa bất chợt ồn ào, tiếng Tiểu Đan reo lên vui sướng.
“Chuyện gì thế, Tiểu Đan?”
“Chị Vân Hi! Chị xem hôm nay là ngày gì? Buổi sáng là Tần Thụy bây giờ là Angel Úy Nhi trong truyền thuyết.”
Thượng Vân Hi bàng hoàng đứng bật dậy, cô bước ra ngoài quầy nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong quán.
Mọi người vây quanh cô gái nhỏ chụp hình và xin chữ kí. Hào hứng và xôn xao.
Có thanh niên trẻ nhiệt tình còn order vội một cốc trà sữa trân châu đường đen đưa đến mời Úy Nhi.
Thượng Vân Hi không khỏi xúc động.
Cô đi đến nắm lấy tay của Úy Nhi, kéo cô bé thoát khỏi nhóm khách trong quán đi vào khu bếp dưới nhà.
“Đến tìm chị?”
“Vâng. Chuông nhỏ! Trà sữa ngon quá, rất lâu rồi em mới được uống.”
Úy Nhi hút một hơi dài thưởng thức, nhìn thật ngây ngô.
“Buổi tối phải ăn uống theo chế độ?”
Úy Nhi gật đầu nhưng vẫn miệt mài thưởng thức cốc trà sữa trong tay ánh mắt nhìn đến hàng bánh ngọt trưng bày trong tủ kính, thèm thuồng như chú chuột nhỏ.
“Chị đưa em đi ăn tối.”
“Em muốn mua tặng cho chị một chiếc váy, lần trước đã hứa rồi.”
Thượng Vân Hi khẽ cười. Hai người nắm tay nhau rời khỏi coffee house.
Không biết rằng hình ảnh hai người họ đang được lưu giữ trong tầm mắt của Tần Thụy.
Anh ta cải trang chính mình không để fan hâm mộ có thể nhận ra; trong cảnh chiều hoàng hôn buông xuống hai cô gái xinh đẹp thơ mộng tựa trong tranh bước xuống phố, bóng cây ngô đồng sừng sững u buồn.
Bóng lưng ấy vẫn rất quen thuộc!
Tần Thụy lưu luyến cảm giác quen thuộc này, anh muốn đánh thức ký ức đã ngủ quên của mình.
***