“Anh thường nhốt Úy Nhi ở nhà sao?”
“Không quản nó sẽ nghịch thành kiểu gì. Nhất là hay tìm cách chạy tới chỗ em.”
Phong Tiểu Linh quay sang nhìn vào mắt Hoàng Phủ Luật có chút mơ hồ. Hắn từ bao giờ đã chịu kiên nhẫn nói chuyện đầy tử tế với cô như vậy? Hắn ngày trước đến mắt cũng không thèm liếc cô một cái, chán ghét như loài sâu bọ...
Cô chọn cách im lặng. Cô biết một khi lỡ bước lên xe đã không thể phản kháng với hắn được nữa, nhân tiện đây cô cũng muốn thăm Úy Nhi.
Hoàng Phủ Luật có dụng ý gì, cô càng không muốn đoán.
Hắn cũng sẽ không bao giờ vô cớ cư xử tốt với cô. Loại oán hận đó không thể nói xóa bỏ là xóa bỏ được. Nếu hắn thật sự muốn trút giận thì cô nhân nhượng là được mà.
Chiếc BMW đi vào sâu khuôn viên ngôi biệt thự cổ quen thuộc, Phong Tiểu Linh thoáng chút bàng hoàng. Cô ngồi trong xe nhìn cảnh quang bên ngoài nén lại tiếng thở dài thê lương.
Bảo vệ giúp cô mở cửa xe sau đó nhẹ cúi đầu chào, xa xa dáng người nhỏ xinh trong chiếc váy màu xanh da trời chạy đến gần, tiếng cười ngân vang trong gió, thật sự là một âm thanh hồn nhiên.
“Chuông nhỏ! Anh trai bắt cóc được chị rồi.”
Phong Tiểu Linh ngượng ngùng tay nắm lấy tay của Hoàng Phủ Úy Nhi tiến về bên trong ngôi biệt thự, bỏ lại một mình Hoàng Phủ Luật phía sau chậm rãi từng bước.
“Em hãy thuyết phục Úy Nhi đi du học.”
Trên sân thượng Hoàng Phủ Luật nhìn Phong Tiểu Linh đưa ra đề nghị của mình, âm điệu có chút lạnh lùng.
“Xin lỗi, tôi từ chối tham vấn vào chuyện nhà của anh, và... tôi nghĩ điều đó trái ngược hoàn toàn với ý niệm của em ấy.”
“Một mình em ấy sống, tách biệt với tranh đấu của gia tộc sẽ tốt hơn là cứ quanh quẩn chốn thị phi này.”
“Vậy sao bây giờ anh mới bảo Úy Nhi rời đi? Bao năm nay anh vẫn bảo vệ an toàn cho em ấy rất tốt, giờ để em mình ở một nơi xa xôi anh chắc rằng sẽ có lợi hơn ư?”
Hoàng Phủ Luât quay qua mặt đối mặt với Phong Tiểu Linh, thái độ gay gắt: “Cô biết rằng nguyên nhân chính Úy Nhi kiên quyết cãi lời tôi là vì cô mà.”
“Vậy thì tôi biến đi nơi khác, để anh vừa lòng. Nhà tôi anh đã thâu, cửa tiệm thì đập nát, tôi biết làm sao hơn.”
Hoàng Phủ Luật hết mức kiềm chế vẫn mạnh tay nâng lấy cằm của Phong Tiểu Linh lên: “Cô thách thức tôi sao? Phong Tiểu Linh! Trong mắt tôi cô không đáng bằng một con kiến.”
“Con kiến? Vậy sao anh không giẫm chết tôi đi, để nhân tình của anh đến sinh sự với tôi?”
“Cô cũng có thể lựa chọn giống như Nancy hoặc thay thế cô ấy.”
Phong Tiểu Linh hất mạnh tay thoát ra khỏi Hoàng Phủ Luật, tia mắt đầy phẫn uất.
Cô muốn nói rất nhiều nhưng mà đối mặt với thái độ cố chấp của Hoàng Phủ Luật cô chẳng thể nhẫn nại được. Cô dứt khoát xoay lưng đi, trước mắt chào Úy Nhi rồi ra về hẳn thì nên.
Úy Nhi ở dưới bếp trò chuyện với đầu bếp chuẩn bị cơm tối nhìn thấy Phong Tiểu Linh đi xuống thì háo hức kéo tay.
“Nhìn chị không vui nhỉ? Lại cãi nhau với anh trai ư?”
Phong Tiểu Linh lắc đầu, ánh mắt buồn bã đánh giá Úy Nhi, “Vì sao em không muốn đi du học?”
“Anh hai gây khó dễ chị nữa ư?”
“Không có.”
Hoàng Phủ Luật lúc này từ trên cầu thang đi xuống, ánh mắt thâm trầm.
Úy Nhi liếc nhìn dõi theo bước chân của anh trai càng thêm phẫn nộ, cô siết lại thành nắm đấm cuối cùng cũng chất vấn: “Có phải anh đã cho người đập phá coffee house của Chuông nhỏ? Nếu em đi du học anh có thể kết thúc chuyện này hay không?”
“Úy Nhi! Đừng thách thức anh?”
Úy Nhi lui về sau hai bước cầm lấy ly thủy tinh đập vỡ xuống bàn, tay vẫn giữ lại đế ly lộ ra vết nhọn. Mọi người kinh hãi la lên.
Phong Tiểu Linh xúc động, muốn tiến lại gần vì nhìn ra được ý đồ của Úy Nhi, chỉ là...
Úy Nhi đã rất nhanh rạch đầu lưỡi sắc bén của mảnh vỡ xuống khuỷu tay, thao tác mạnh bạo dứt khoát đến kinh người. Máu bắt đầu theo đó chảy dọc theo cánh tay nhưng em ấy vẫn không ngừng tiếp tục rạch xuống.
“Úy Nhi! Đừng mà, em đừng làm vậy. Chị vẫn tốt em không nên hành hạ mình như vậy.” Phong Tiểu Linh hoàn toàn bấn loạn la hét vọng khắp các ngõ ngách trong ngôi biệt thự, nước mắt không ngừng ứa ra.
Cô chính là cái loại người tàn nhẫn nhất trên đời này, có đúng không? Đi đến đâu cũng báo hại người khác?
“Úy Nhi!”
Đầu bếp, quản gia và người hầu đều tập trung lại nhìn cảnh tượng trước mắt kinh hoàng nói lời khuyên nhủ, nhưng tất cả hầu như đều vô ích.
Hoàng Phủ Luật tưởng mình sắp phát điên lên rồi. Anh phất tay ra lệnh đám người xung quanh giải tán, một mình anh mặt đối mặt với em gái mình từng bước đến gần.
Úy Nhi biết Hoàng Phủ Luật thân thủ hơn người sẽ có cách thu thập được cô cho nên cô đã dồn sát chính mình vào góc tường không ngừng hét lớn: “Anh có cách cản em được mãi ư? Cho dù hôm nay anh ngăn cản được, thì ngày mai, ngày mai nữa em vẫn sẽ không ngừng hủy hoại chính mình. Chỉ cần ngày nào anh còn tiếp tục dày vò chị ấy... tốt nhất đừng để em biết.”
“Em chỉ đang dại dột.” Hoàng Phủ Luật nói ngắn gọn một lời liền xoay lưng rời khỏi ngôi biệt thự.
Anh không muốn thỏa hiệp.
Phong Tiểu Linh chỉ biết rơi nước mắt sau đó cũng bị bảo vệ mời đi. Cô không ngừng quay đầu lại nhìn Úy Nhi luôn miệng bảo em ấy giữ gìn sức khỏe.
Chắc chắn Hoàng Phủ Luật biết cách chăm lo và ngăn cản em ấy không tiếp tục hành động cực đoan như vậy, chỉ có điều cô một chút cũng không thể can thiệp vào thế giới ấy.
***