Wales, sáu năm trước.
“Hello!”
Nhóm thanh niên mang theo đèn dầu thắp và cả đèn pin chia hướng lên phía đồi cây.
Tiếng gọi theo tán lá hàng cây vang lên khắp ngọn đồi thưa. Lối mòn dẫn bước, bộ đàm vang lên những cái tên điểm danh... Vài bạn nam người Châu Á bắt đầu nóng lòng khi thấy trời đã dần tắt đi những tia ấm áp cuối cùng còn sót lại.
“Hello!”
“Hello!” Tiếng đáp trả trong veo vang lên đằng xa.
“Are you okay?”
“Okay... Be careful!”
Nhận ra đối phương là người Hoa anh bạn chủ động đổi sang tiếng phổ thông: “Em không đi được ư?”
“Em bị trật chân, phía đó có rắn... Anh cẩn thận!”
Người thanh niên bình tĩnh ném mấy nhánh cây khô, hai con rắn hổ to tướng từ từ mất hút trong bụi lá.
Cô gái đón lấy ngọn đèn dầu từ tay người thanh niên đưa tới, tay kia trụ vào vai anh ta.
“Anh đỡ em, đoạn này không dễ đi.” Cô gái giữ chặt ngọn đèn trong tay, được người thanh niên cõng lên lưng thoát ra khỏi chỗ rậm.
“Đã phiền mọi người lo lắng, em mải miết ngắm một con agama lizard màu hổ phách mà ngã xuống chỗ gập ghềnh này.”
“Ừm, phải xưng hô thế nào?”
“Rachel!”
“Wallace.”
“Trên người anh hình như là hương trà xanh... Xin lỗi. Thật thất lễ quá. Anh thường uống trà sao?”
“Đúng vậy. Nhưng hương trà này chỉ là hương liệu. Ở Luân Đôn anh khó trữ được trà xanh.”
Wallace không nhìn thấy được biểu cảm của cô gái nhưng thấy cô im lặng anh cũng đoán được cô đang ngượng ngùng.
Đến khu vực lửa trại, ánh sáng rõ rệt. Sau khi nghe tiếng “cảm ơn” Wallace mới bắt đầu nhìn đến gương mặt của cô gái bên cạnh. Gương mặt trái xoan non nớt, dịu hiền; đôi mắt phượng dài long lanh trong ánh lửa. Từng đường nét tỉ mỉ như tranh vẽ ấy...
Wallace mất vài giây thất thần...
“Ô, hóa ra là nữ thần của Jay.”
Rachel hơi nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh, có chút ngạc nhiên không hiểu ý của đối phương.
Rachel chính là nữ thần của cậu bạn ở cùng ký túc xá với anh, Jay.
Một ngày ở trường khi anh bắt đầu phát hiện ra cậu bạn đã lâu không vẽ tranh nữa đang chăm chú với mớ màu nước... Cô gái như sương mai trong nét vẽ tỉ mỉ của Jay được cậu ngắm nghía từng chút một.
“Cô ấy có thật trên đời không nhỉ?”
“Có đấy! Cô ấy là nữ thần của tôi. Một lúc nữa tôi sẽ đưa cậu đến thư viện gặp qua cô ấy.”
“Vì sao lại xem cô ấy là nữ thần?”
Jay kéo Wallace về chỗ ghế sofa sợ anh bạn sẽ làm rối mớ dụng cụ của mình mất. Cậu nhún vai, thoải mái kể lại:
“Cô ấy đã sơ cứu cho em trai của tôi ngày gặp nạn. Một người con gái nhu mì thật sự quyết liệt và gan dạ. Trong kí ức của tôi về buổi học Khắc phục tổn thương tâm lý, cô chính là biểu tượng của sự yếu đuối và trong sáng. Nhưng tôi đã sai, cô ấy chính là nữ thần.”
Wallace ngồi xuống ghế, bắt chéo chân: “Cô ấy là sinh viên ngành Y?”
“Không phải. Cô ấy học về Kiến trúc. Nhưng mẹ của cô là quân y. Bà ta đã mất. Vì cứu cô con gái của mình. Kẻ sát nhân thật sự biến thái và độc ác, đã liên tiếp đâm những vết dao dài cướp lấy mạng sống của bà ấy. Đó là lời kể của cô khi tham gia khóa học với tôi. Cô ấy đã chứng kiến toàn bộ diễn biến đau thương trước mắt, cú sốc nặng nề đã khiến cô bị tổn thương tâm lý.”
Vào đêm Halloween se lạnh, Wallace kéo chặt tay Rachel đi vào trong lâu đài cổ có phần cũ kĩ của anh.
“Rachel! Không giống như ở Luân Đôn, ở đây hơi hoang sơ và yên tĩnh. Nhưng chỗ này giáp với Wales, trên lầu cao có thể trông ra bãi biển, nơi chúng ta cắm trại và lần đầu quen nhau.” Wallace hào hứng nói.
Anh đã đốt lò sưởi, mở than nướng thịt cừu. Trên bếp còn bày đủ thực phẩm chuẩn bị cho bữa tối.
Rachel ôm bó huệ tây đặt xuống bàn, Wallace hiểu ý liền tìm cho cô lọ hoa để cắm vào.
“Rượu vang Ý 2003! Này chỉ uống ngon nhất trong vòng một giờ đồng hồ.” Rachel mỉm cười.
“Anh chỉ uống quen uống trà."
Wallace nhún vai nhìn Rachel khui chai rượu rót vào trong ly thủy tinh. Cô ngửi qua hương thơm của rượu, nhìn chất lỏng sóng sánh trong ánh đèn sau đó nhấp một ngụm nhỏ.
Wallace cũng học theo, nhưng mà... hơi nhăn mặt.
Anh xuống bếp, bắt đầu làm beefsteak trước sau khi ướp xong thịt cừu. Rachel quan sát anh, tia mắt long lanh như bị anh làm cho thu hút.
“Anh nghe bạn học của em gọi em là công chúa Helen. Trong một bức vẽ mà Ron phổng theo tấm hình của em anh từng xem, đó là một tòa thành tráng lệ xung quanh em kỵ sĩ cưỡi ngựa vây quanh. Anh thật sự tò mò về em đấy.”
“Nhưng đó lại là quá khứ.”
Đôi mắt phượng đượm buồn...
Wallace hơi cảm thấy khó hiểu, nhưng anh không mở lời hỏi.
Hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức các món ăn đặc sắc ở trên bàn, nếm rượu và say sưa trong những mẩu chuyện nhỏ.
Rachel chọn cuộn băng bỏ vào trong cassette, âm nhạc nhè nhẹ vang lên.
“Không khí thế này phải cần thêm một chút nhạc. Wallace! Chúng ta khiêu vũ nhé. Hôm nay em thật cao hứng.”
Wallace hơi ngây người, anh thấy mình giống như một tên ngốc.
“Anh không biết nhảy. Em thích sao? Vậy anh sẽ học.”
“Không sao...” Rachel mỉm cười.
Wallace bước đến ôm chặt Rachel vào lòng rồi hào hứng xoay nhẹ cô một vòng. Váy trắng tung tròn theo tiếng cười khe khẽ của cô.
Âm nhạc cổ điển du dương, đó là những giai điệu mà Rachel yêu thích.
Wallace nghiêng người thả Rachel xuống chiếc giường đệm được đúc bằng gỗ lim cạnh cửa sổ sát đất, sâu lắng nhìn hình bóng chính mình trong đôi mắt của cô. Anh cúi xuống hôn lên vầng trán, rồi chóp mũi, rồi nhẹ nhàng chạm vào làn môi mềm của cô.
Anh thoáng run lên, anh sợ... nhưng không muốn bỏ lỡ. Anh biết anh yêu cô nhiều đến độ nào, anh cũng biết... cô không hoàn toàn dành trọn trái tim cho anh. Ngoài anh, cô còn lưu giữ một hình bóng khác.
Rachel có vẻ ngà ngà say, gương mặt trái xoan trắng nõn hơi ửng hồng, nhìn cô non nớt và ngây thơ. Lần trước cũng là nụ hôn đầu của cô... Wallace nghĩ ngợi, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc và chậm rãi hôn lên bờ môi của cô. Cảm nhận sự ngọt ngào pha chút hương rượu nho thoang thoảng làm say mê.
“Rachel! Em thật đẹp...”
Rachel níu lấy hông áo của Wallace, cảm nhận sự động chạm của anh qua từng tấc da thịt. Vì có men trong người, nên cô cảm giác nóng bừng, cô hoàn toàn không bài xích những cử chỉ của đối phương.
Wallace hôn thật sâu vào môi của Rachel, dùng lưỡi cuốn lấy, tay bắt đầu không an phận.
Rachel thoáng bối rối, nhưng cô hơi gồng mình hít thở đều đặn, sợ lơ là một chút sẽ bị Wallace cướp hết không khí dành cho cô. Cô cũng biết chuyện gì sắp xảy ra. Cô cũng hiểu những gì Wallace vừa nói, đúng lý cô nên ngăn cản anh...
Nhưng hình như đây có thể là cách tốt để cô có thể hoàn toàn quên người kia.
Đôi lúc con người không cần phải khắt khe với chính mình trong đau khổ, đôi lúc con người nên tự biết mở ra cho mình những lối thoát.
Trên người Rachel không còn sót lại mảnh vải che thân nào, ngượng ngập đến gục mặt giấu vào trong lồng ngực của Wallace, vậy mà bên tai còn nghe được đối phương cất giọng hỏi:
“Rachel! Có được không?”
Rachel nhắm lại đôi mắt phượng thay cho lời chấp thuận, gương mặt cô ửng hồng.
Rachel cũng không biết được Wallace ở trên người cô có bao nhiêu lo lắng cùng đấu tranh. Thật ra anh có thể kiểm soát được chính mình, thật ra anh cũng không muốn gò ép cô như thế...
Thật ra chính anh e sợ có sai sót, đây cũng là lần đầu anh thân mật với một cô gái. Mà anh vẫn luôn sợ rằng qua hôm sau khi cô bừng tỉnh, anh sẽ đánh mất cô.
Wallace đưa tay xuống dưới, động tác nhẹ nhàng. Anh nhìn Rachel mắt vẫn nhắm chặt, khẽ nhíu lại mi tâm, có chút chịu đựng.
Anh xoa bờ ngực nhỏ trắng nõn hơi căng, lần nữa hôn xuống bờ môi của cô kịp thời nuốt vào trong tiếng rên khe khẽ.
Anh nhấc một bên chân của Rachel chậm rãi tiến vào. Bên tai nghe được tiếng rít nhẹ, Rachel nén giữ cơn đau bấu mạnh vào vai và hông của Wallace, cô cắn chặt môi dưới, không ngừng lắc đầu.
Anh cũng đau... cả người run lên từng đợt. Kìm chế lại chính mình, anh vuốt nhẹ bụng dưới của Rachel cố gắng an ủi cô.
“Cố chịu một chút... Không sao đâu... Rachel! Xin lỗi...”
Wallace hôn lên má của Rachel, hôn lên cả những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống mang tai, mắt cô ngấn lệ, mơ màng nhìn vào anh.
“Không sao...” Cô thều thào, chính cô cũng không nỡ mà nói lời an ủi.
Cả hai dần thả lỏng người và tiếp nhận đối phương. Âm nhạc trong cuốn băng cũ vẫn cho ra những giai điệu hòa tấu du dương đằm thắm, làm người ta phải chìm đắm và mê luyến như trong cơn mơ.
***