“Cô còn dám nói là mình không làm thế ư?” Cô Ba càng thêm nổi nóng, bà ta giận dữ thét lên.
“Cô ỷ Chi Vũ thương yêu mình, càng ngày càng hung hăng ngang ngược, coi trời bằng vung. Hồi chiều tôi quá tức giận, nên có nói nặng mấy câu. Tôi sai thì tôi nhận. Nhưng sao cô có thể ác như vậy? Tại sao cô đành lòng ra tay với tôi? Vậy lần sau có ai lại đắc tội với cô, cô cũng dứt khoát muốn lấy mạng người ta à?”
“Tôi đã nói là tôi không hề làm thế!” Sắc mặt Trần Tử Huyên cũng rất khó coi: “Cô Ba, cô có chứng cứ gì thì cứ lập tức lấy ra đây. Đừng ở đây bịa đặt nhảm nhí!”
“Được! Được thôi! Ý cô là tôi cố ý đập mình gãy xương, sau đó đổ tội cho cô phải không?” Vẻ mặt của bà ta dữ tợn như bà ta đang vô cùng tức giận đến mức bật cười: “Cô cảm thấy bên hồ cá không có ai làm nhân chứng đúng không? Không có camera thì không có ai biết hay sao? Trần Tử Huyên! Cô tài giỏi thật! Bà già này không phục cũng không được.”
Trong phòng có một người giúp việc không nhịn được mở miệng: “Lúc xế chiều, mợ chủ và cô Ba cãi nhau rất dữ dội…”
“Có người bên Biệt thự Đông Uyển nói rằng mợ chủ còn muốn mua mấy con chó ngao Tây Tạng…” Nghe người giúp việc nhắc đến mấy chuyện linh tinh vụn vặt này, Trần Tử Huyên cũng không thèm giải thích.
Cuối cùng cô Ba vẫn bị mọi người cùng nhau ép nằm lên cáng cứu thương, dùng xe sang đã được cải tạo, nhanh chóng đưa đến bệnh viện để chụp hình kiểm tra.
Mà Trần Tử Huyên vẫn đứng im tại chỗ, sắc mặt phức tạp. Trước ánh mắt đầy suy nghĩ sâu xa của ông cụ Nguyễn, cô chỉ cúi đầu, lựa chọn không hề nói tiếng nào.
Tối nay trên bàn cơm có rất nhiều món ăn phong phú, nhưng bây giờ đã bị dọn hết, mọi người cũng không thèm ăn.
"Mợ chủ... Có cần gọi điện cho cậu Chi Vũ không?" Sau lưng Trần Tử Huyên là nữ giúp việc Tiểu Thanh, trên mặt cô ta đầy vẻ lo lắng: “Cô Ba như vậy là đang ăn vạ mà. Rõ ràng chúng ta không làm gì cả. Tại sao có thể như vậy chứ?" Sắc mặt Trần Tử Huyên rất khó coi, cô cũng thật sự không ngờ. Ngày thường, cô Ba cứ như một người luôn quý giá mạng sống, vô cùng sợ chết, nhưng vì đổ tội cho cô, bà ta lại thật sự dám ra tay độc ác với bản thân mình.
"Diễn giỏi lắm!" Trần Tử Huyên vô cùng tức giận nhưng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi. Bây giờ bà ta diễn y như thật, từ giọng nói đến vẻ mặt đều giống như vô cùng tức giận vì cô đã làm như thế. Lần này Trần Tử Huyên thật sự tức không chịu nổi. Ngay bản thân của cô cũng nghi ngờ, có phải bà ta thật sự bị ai đánh nên mới có vẻ mặt đầy oan ức như vậy. Thật đáng tiếc là bà ta không đi làm diễn viên.
“Mợ chủ!” Một nữ giúp việc phụ trách ở Bắc Uyển vội vàng chạy đến, báo cáo với cô: “Ông cụ nói là tối nay hai cậu chủ nhỏ hơi bị cảm, không thích hợp sang Biệt thự Đông Uyển. Ông cụ còn nói để mợ chủ ở lại Biệt thự Đông Uyển, nên uống thuốc đúng hạn, không có chuyện gì thì đừng ra khỏi cửa.”
Vừa truyền lời xong, nữ giúp việc cũng lập tức chạy đi. Trong những gia đình lớn như thế này, người giúp việc đi theo một vị chủ nhà, vinh quang của người giúp việc gắn liền với chủ nhà. Dù chỉ đến đây để làm việc, trong đáy lòng cũng có chút ích kỷ riêng. Bây giờ, ông cụ Nguyễn chỉ mới cảnh cáo trên đầu môi. Hễ là chuyện liên quan đến Trần Tử Huyên, những người giúp việc như họ vẫn nên ít nói thì tốt hơn.
Nữ giúp việc Tiểu Thanh vẫn luôn ở bên cạnh Trần Tử Huyên, thấy vậy lập tức nóng nảy: “Ông cụ nói vậy là ý gì? Không cho phép cậu chủ nhỏ đến…”
Bên kia cầu thang, bác Phương đang sải bước đến gần, giận dữ nói với Tiểu Thanh: “Ai cho cô nói năng lung tung ở đây?”
“Bác Phương, tôi chỉ sốt ruột quá nên mới vậy. Cô Ba ồn ào như vậy đúng là không có cách nào nói rõ đúng sai, nhưng tôi có thể đảm bảo với bác, lúc xế chiều, mợ chủ thật sự không làm thế.”
Tiểu Thanh luống cuống giải thích. Dù gì nơi này vẫn là Biệt thự Đông Uyển, cô ta có gan nói ra sự thật. Bác Phương xụ mặt dạy dỗ nữ giúp việc: “Chuyện này vẫn đang được xử lý, còn chưa đến lượt cô nói chuyện. Đừng tăng thêm phiền phức cho mợ chủ!”
Tiểu Thanh ngoan ngoãn cúi đầu: “Tôi biết rồi!”
Bác Phương cũng biết nữ giúp việc này cũng không có ý xấu, nhưng cô ta còn quá trẻ, không đủ kiên nhẫn mà thôi. Bà ta lại nhìn Trần Tử Huyên, thấy vẻ mặt cô vẫn rất lạnh nhạt.
“Mợ chủ! Chuyện của cô Ba… Chúng ta vẫn không nên làm phiền cậu Chi Vũ. Cậu chủ làm việc bên ngoài, có rất nhiều phiền phức, cũng phải lo lắng rất nhiều chuyện rồi.” Bác Phương nhìn cô, nhẹ giọng khuyên bảo: “Trong nhà này, những chuyện linh tinh vụn vặt cũng không cần làm lớn chuyện, ông cụ cũng hy vọng chuyện lớn thành chuyện nhỏ.”
Bác Phương vội vàng chạy đến Biệt thự Đông Uyển, vì bà ta sợ Trần Tử Huyên không nhịn được, lập tức làm ầm ĩ lên, để cậu Chi Vũ biết. Với tính cách của cậu Chi Vũ và ông cụ Nguyễn, nếu hai người giằng co với nhau thì rất khó kết thúc chuyện này.
“Bác cũng cảm thấy là tôi làm bà ta gãy xương à?” Trần Tử Huyên hỏi ngược lại bằng giọng kiên quyết.
Nhà họ Nguyễn có nhiều người như vậy, nhưng Trần Tử Huyên chỉ xem bác Phương là người bên mình, không ngờ bà ta lại nói vậy. Cái gì gọi là chuyện lớn thành chuyện nhỏ? Nói vậy có khác gì nghi ngờ cô là kẻ phạm tội.
Bác Phương nhìn gương mặt bướng bỉnh của cô, bà ta chỉ thở dài: “Chúng tôi không có ý này! Chúng tôi chỉ cảm thấy nên dàn xếp ổn thỏa…” Nhà rộng, nhiều phụ nữ dẫn đến dễ dàng gây ra chuyện. Hơn nữa tính tình của cô Ba và Trần Tử Huyên đều không tốt. So với họ, những người giúp việc của Giang Hoa Nhân và Nguyễn Chi Nghiên lại yên tĩnh, rảnh rỗi hơn nhiều. Haizz.
"Ông cụ chỉ muốn yên lặng một chút! Chắc vết thương trên chân của cô Ba không sao cả, không cần phải lo lắng. Cậu chủ nhỏ có mấy vú em chăm sóc. Qua vài ngày nữ cô lại ôm cậu chủ nhỏ sang đây là được. Những chuyện này đều là chuyện nhỏ thôi mà, không cần làm phiền cậu Chi Vũ đâu..."
"Tôi sẽ không thêm dầu thêm lửa, tố cáo với Nguyễn Chi Vũ, các người cứ yên tâm đi!" Trần Tử Huyên không muốn nghe thêm mấy câu kiếm cớ lung tung rối loạn này nữa. Cô chỉ để lại một câu rồi đóng sập cửa lại, lập tức đi vào phòng ngủ.
Rõ ràng là ông nội không tin cô. Cô Ba bị gãy xương, ông nội trách cô. Bây giờ còn không cho cô gặp mặt con trai mình. Một đám người vẫn đang lo lắng đề phòng, sợ cô nói lung tung với Nguyễn Chi Vũ, làm nhà cửa không được yên. Sống chung lâu như vậy mà họ còn không biết tính cách của cô à? Có lúc nào cô tố cáo với Nguyễn Chi Vũ ư? Mỗi lần xảy ra chuyện gì, cô đều nhịn một mình… Thật sự đau lòng quá.
“Dù cô tố cáo với Nguyễn Chi Vũ, chưa chắc anh ta sẽ tin cô.” Đồng xu cổ trên tủ đầu giường rất không biết điều, giọng nói trầm thấp, như có như không cứ quanh quẩn bên ai cô.
“Bây giờ tao đủ phiền rồi, đừng gây thêm chuyện cho tao!” Trần Tử Huyên nổi giận về phía không khí.
“Bà già độc ác kia cũng không giống như đang nói dối!”
“Vậy ý mày là tao đã đập bà ta gãy xương hả?”
“Trong nhà họ Nguyễn, còn có người ghét bà ta hơn cả cô.” Trần Tử Huyên sợ hãi, không phản ứng kịp: “Ai vậy?” Cô hô to với không khí: “Này! Mày mau nói rõ cho tao!” Nhưng hình như nó không thèm để ý đến cô, cũng không quan tâm đến chuyện cô Ba.
“Chuyện này quá nhàm chán!” Giọng nói như có như không đã bay xa, chỉ dặn đi dặn lại một câu: “Đừng để Nguyễn Chi Vũ biết quá nhiều về chuyện của Đường Duật. Đàn ông ghét nhất là đối thủ thương hại mình.”
Trần Tử Huyên nổi giận ngồi ở mép giường, theo bản năng lẩm bẩm một cái tên: “Nguyễn Chi Vũ.” Cô ngẩng đầu thở dài một hơi: ‘Cả ngày cứ đi công tác, cũng không dễ gặp được người bận rộn như anh ấy, còn nghi ngờ tôi không nói thật… Lúc nào anh mới có thời gian ngồi xuống, trò chuyện tâm sự với mình chứ…”
Không có! Bọn họ còn chưa từng đi xem một bộ phim cùng nhau.
“Còn bắt mình nghỉ việc. Nghỉ việc ở nhà thì mình có thể làm gì đây?” Tâm trạng của Trần Tử Huyên càng ngày càng tồi tệ. Cô đến gần bên cửa sổ, lấy một chai rượu Âu Mỹ ra, một mình uống rượu giải sầu.
Cô nhân cơ hội xả cơn giận: “Không cho tôi gặp con tôi. Nhìn thấy cô Ba là thấy phiền, tôi cứ trốn trong căn nhà này, cứ ăn no chờ chết, chờ anh công tác về rồi cưng chiều tôi một chút, tại sao tôi lại phải sống kiểu này chứ?” Cô đang uống, đột nhiên muốn về nhà họ Trần ở Thành phố C, than phiền phát tiết với dì nhỏ. Nhưng nhà họ Trần hơi xa. Gả xa đúng là không tốt, ông nội sẽ nói là tự dưng cô lại về nhà mẹ đẻ. Tiểu Duy cũng kết hôn rồi, cô cũng không tiện lúc nào cũng quấy rối cuộc sống của cô ấy. Đột nhiên đôi mắt Trần Tử Huyên đỏ ửng. Cô cảm thấy càng ngày càng không hiểu nổi bản thân mình, tại sao cô phải sống bực bội như thế này: “Ai thèm gả cho Nguyễn Chi Vũ… Gả vào nhà họ Nguyễn rách rưới này chứ…”
Lúc Trần Tử Huyên tỉnh lại, đầu cô rất đau.
Đầu óc từ từ tỉnh táo, lúc này cô mới nhớ là tối qua mình ôm chai rượu, uống khá nhiều. Say rượu vừa tỉnh lại, đầu tóc còn rối bời. Nhìn vào gương, khuôn mặt của cô tiều tụy hốc hác, trên mắt còn có hai quầng thâm.
Cô còn có cảm giác muốn ói, dạ dày đau âm ỷ.
“Haizz.”
Không biết cô nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo, đến giờ vẫn không có ai phát hiện là cô uống say trong phòng.
“Đúng là không được tích sự gì!” Nhưng trong phòng, đồng xu cổ vẫn không quên cười nhạo cô.
Đầu óc Trần Tử Huyên vẫn còn mơ mơ màng màng, cô trợn mắt, vô cùng bất mãn nhìn đồng xu cổ trên tủ đầu giường và nổi giận với nó: “Tao mặc kệ mày là yêu ma quỷ quái gì! Mày là thứ gì cũng lập tức cút ra xa cho tao! Đừng dây dưa với tao!” Tâm trạng cô đã không tốt, thứ quỷ quái này còn thường xuyên chống lại cô ta, không bao giờ nói một câu dễ nghe.
“Cô nghĩ rằng tôi cứ muốn đi theo loại phụ nữ ngu xuẩn như cô à?” Hình như nó cũng không hài lòng.
Trần Tử Huyên không thể nhịn được nữa, mắng to về phía không khí: “Mày có tin tao tìm đạo sĩ bắt mày không? Để mày xuống địa ngục, không bao giờ được đầu thai.”
“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi vẫn chưa chết đâu!” Giọng nói mờ ảo, như có như không từ xa xôi truyền tới, đè nén lửa giận: “Tôi muốn cô đi ltalia gặp tôi! Người phụ nữ ngu xuẩn này! Cô vẫn luôn lãng phí thời gian của tôi… Cô dùng cái đầu rỉ sét của mình, nhanh chóng xử lý mấy chuyện thối nát này đi! Tôi không kiên nhẫn như vậy đâu!” Giọng nói lúc thấp lúc cao vờn quanh phòng ngủ như có hiệu ứng âm thanh, đồng xu cổ giận dữ và những gì nó nói làm Trần Tử Huyên hơi sửng sốt.
Thoáng tỉnh táo lại một chút, phản ứng đầu tiên của cô là: “Mày… Mày vẫn chưa chết ư?”
Tiếp theo, cô lập tức nổi giận: “Tại sao lại nói đầu tao là cái đầu rỉ sét hả?”
Cửa phòng bị gõ mấy tiếng, bên ngoài có người hỏi thăm: “Mợ chủ! Mợ có cần chúng tôi vào không?”
“Tôi không cần!” Trần Tử Huyên nhanh chóng phá hủy hiện trường, thu dọn chai rượu ngổn ngang bẩn thỉu, mở cửa sổ ra để gió thổi vào phòng, xua tan mùi rượu nồng nặc trong phòng ngủ.
Cô vào nhà tắm dùng nước lạnh rửa mặt, cố gắng tỉnh táo đầu óc. Tiếp theo, cô chỉnh đốn rồi trang điểm một chút, sau đó mới mở cửa ra ngoài.