Đường Duật bị bọn họ hung hăng kéo về phía phòng bệnh, thái độ của mấy người Nguyễn Chi Vũ vô cùng kiên quyết, Trần Tử Huyên lo lắng đuổi theo phía sau. Trong phòng bệnh, Lê Kỳ Phong đã tỉnh lại.
Thân thể Lê Kỳ Phong không có gì đáng ngại, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, anh ta tỉnh rồi thì hỏi sự tình đã xảy ra cũng dễ hơn.
Trần Tử Huyên mặc kệ mấy cái lý luận kiểu này, la mắng bọn họ: “Các người muốn làm gì?” Cô nôn nóng chạy tới trước cửa phòng bệnh, dang hai tay ra ngăn cản bọn họ, ngẩng đầu lên đối diện với Nguyễn Chi Vũ: “Trước tiên phải đi xem vết thương của Đường Duật thế nào đã, cậu ấy không thể chạy mất đâu. Cậu ấy sẽ không làm hại anh Phong đâu, không phải cậu ấy…”
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, hỏi một câu: “Em cứ luôn tin tưởng anh ta như vậy sao?” Trần Tử Huyên gần như gào lên: “Em đương nhiên tin cậu ấy.”
Gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ sựng lại một lúc, bây giờ anh cũng không biết phải mở lời thế nào. Nghe ngữ khí khẳng định của cô, cô tin tưởng anh ta tuyệt đối đến vậy.
Trong lòng anh tràn ngập sự phiền muộn, đối diện với gương mặt này của cô, anh nhếch môi không nói gì. Bùi Hạo Nhiên nhìn thái độ kiên quyết của Trần Tử Huyên, không nhịn được mở miệng: “Chúng tôi không đánh đập Đường Duật!” “Vốn dĩ chúng tôi chỉ muốn điều tra mấy cổ đông mới của công ty các người, tìm được địa chỉ một nhà trọ, không ngờ lúc chúng tôi đến thì thấy Đường Duật. Lúc đó phòng của anh ta bị đập phá tan tành lộn xôn, Đường Duật đã bị thương ngã trên đất như thế này.”
Sắc mặt Trần Tử Huyên hơi thay đổi, không phải bọn họ đánh Đường Duật.
Giọng điệu Bùi Hạo Nhiên càng tức tối hơn: “Trần Tử Huyên, cô tin tưởng Đường Duật, cũng nên tin tưởng chúng tôi chứ” Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn Nguyễn Chi Vũ.
Cô cứ khăng khăng là bọn họ đánh Đường Duật bị thương, cô tin tưởng Đường Duật, nhất quyết không dành cho chồng mình một chút xíu tín nhiệm nào.
Trần Tử Huyên thấy ánh mắt trách cứ của Bùi Hạo Nhiên dành cho mình một cách rõ ràng, cô im lặng không nói nữa.
“Chúng tôi đưa Đường Duật tới đây, chỉ muốn để Lê Kỳ Phong nói rõ xem trước kia anh ta đã xảy ra chuyện gì, dù về công hay về tư, chúng tôi cũng không cần phải động thủ với Đường Duật.”
Trần Tử Huyên nghe lời giải thích của anh ta, vẻ mặt vẫn còn do dự, chưa thực sự tin tưởng được, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Duật bị thương khắp người, quần áo, lồng ngực, gương mặt của anh ta, cả năm ngón tay thon dài cũng rớm máu, cô thực sự không thể hiếu nổi, ai có thể đánh Đường Duật bị thương nặng thành thế này.
Bùi Hạo Nhiên rất hiếm khi lạnh lùng như lúc này, nói thẳng: “Chúng tôi cũng không biết anh ta đã gặp phải chuyện gì, chỉ cần để anh ta vào đối chất với Lê Kỳ Phong nói rõ ràng, chúng tôi sẽ mời bác sĩ tới khám vết thương cho anh ta. Như vậy được rồi chứ?” Trong câu nói này không hề che giấu sự trào phóng.
Trong nháy mắt, Trần Tử Huyên cảm nhận được ánh mắt xa cách của Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc, cô dịch về bên trái một bước, không ngăn cản bọn họ nữa, tầm mắt vẫn dính trên người Đường Duật. Hô hấp của Đường Duật rất yếu ớt, gương mặt đẹp trai của anh ta dính máu bầm, nổi bật lên khiến cả khuôn mặt vô cùng phờ phạc.
Bọn họ kéo anh ta vào trong phòng, cửa phòng bệnh được đóng lại một cách nhanh chóng, Trần Tử Huyên cứng ngắc đứng ngoài cửa, cô thấy cánh cửa dần đóng lại, mở miệng theo bản năng: “Các người đừng bắt nạt cậu ấy.”
Nguyễn Chi Vũ mới bước vào phòng nghe được câu ấy cực kỳ rõ ràng. Chỉ chốc lát sau, trong phòng bệnh đã truyền ra tiếng quát tháo tức giận của Lê Hướng Bắc.
Trần Tử Huyên bị hai vệ sĩ cao to vạm vỡ chặn lại ngoài cửa, cô đứng ngoài nên không nghe rõ bọn họ nói gì cả, chỉ nghe được tiếng Lê Hướng Bắc gào lên: “Tôi không tin!”
“Tôi không tin có thể trùng hợp như thế, chúng ta vất vả lắm mới tìm được Đường Duật, anh cả tôi lại mất trí nhớ ư?”
Một vị bác sĩ râu ria mép bạc trắng chậm rãi nói: “Mất trí nhớ tạm thời…”
“Đầu từng bị va chạm, tinh thần lại bị kích động mạnh, tế bào não không được chữa trị tốt, nhất thời không nhớ được một số chuyện là tình huống bình thường hay xảy ra, đừng cố ép bệnh nhân.”
Cậu cả nhà họ Lê tuy rất yếu nhưng anh ta đã được bệnh viện truyền dịch dinh dưỡng suốt một ngày liền, nghỉ ngơi một ngày một đêm, tinh thần cũng tốt hơn nhiều rồi, anh ta có thế nhận ra tất cả mọi người đang đứng trong phòng: “Mọi người đang làm gì đây thế?” Khuôn mặt bệnh tật của Lê Kỳ Phong có chút tức giận, quở trách em trai: “Mọi người… thương tích của Đường Duật trông còn nặng hơn cả anh, em bắt anh ta qua đây, còn đánh anh ta thành như vậy à.”
Lê Kỳ Phong biết em trai anh ta làm việc rất lỗ mãng.
“Không phải!” Lê Hướng Bắc phản bác lại ngay.
Tất cả mọi người thấy bọn họ kéo Đường Duật đến, ý nghĩ đầu tiên chính là bọn họ đánh Đường Duật.
Lê Hướng Bắc tự phản biện cho chính bản thân, anh ta còn lâu mới thèm quan tâm ai đánh Đường Duật bị thương, hỏi lại liên tiếp: “Anh cả, anh nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc Đường Duật đã nói gì với anh, sao anh vô duyên vô cớ giao quyền quản lý một số cổ phần cho anh ta, trước kia anh và anh ta cũng chẳng qua lại thân thiết gì, có phải anh ta làm gì anh rồi không…”
Cậu cả nhà họ Lê bị đứa em tư này chọc giận, bắt đầu ho khan: “Em, im miệng!” Anh ta nhìn Nguyễn Chi Vũ, càng tức giận hơn, em tư nhà anh ta cộng thêm cả cậu chủ nhà họ Nguyễn nữa, chuyện này quả thực quá ngang ngược càn rỡ rồi. Lê Kỳ Phong lớn tuổi hơn so với bọn họ, dù sao cũng tính là một người anh, bây giờ nhìn mấy người bọn họ càn quấy, liều lĩnh thế này, nỗi bực dọc do nằm trên giường bệnh bị nhẫn nhịn bao lâu bộc phát hết lên người em tư nhà anh ta.
“Đường Duật là con riêng, không có gia tộc giúp đỡ, mấy người bọn em chưa hỏi rõ ràng đầu đuôi sự việc đã đánh người ta thành như thế này. Anh ủy quyền ở công ty cho anh ta cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Đường Duật có bản lĩnh, anh ta tự mình khuấy đảo giới tài chính, với chút tài mọn của các em, so với anh ta…” Cậu cả nhà họ Lê nói chuyện quá nhanh, kích động tới ho khan: “Khụ khu… em, mau đưa anh ta ra ngoài xem vết thương trước đi.”
Mặt Lê Hướng Bắc tối sầm lại, chưa chịu từ bỏ: “Anh cả, Tết năm nay anh không về nhà, anh đã từng nói với em qua điện thoại rằng, anh đi công tác ở nước ngoài, đúng lúc gặp được một người bạn, bảo là đối phương có việc gấp cần nhờ anh giúp đỡ.” Nói xong, anh ta nhìn về phía Đường Duật, trong mắt tràn đầy sự giận dữ: “Đường Duật, anh cả tôi giúp anh, anh lại không hiểu được cái gọi là uống nước nhớ nguồn, có ơn thì phải báo đáp à… Loại người như anh, cứ luôn vô cảm như vậy, chúng tôi hỏi anh rất nhiều, nhưng anh không chịu nói một câu nào hết, bây giờ chúng tôi chỉ muốn biết được sự thật mà thôi, anh cả tôi phải chịu nhiều khổ cực như thế, chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
“Nói mau, Đường Duật, chắc chắn anh biết gì đó, anh nói gì đi.” Đường Duật bị bọn họ ép ngồi xuống ghế, anh ta hít thở khó khăn, bên tai có thể nghe thấy những âm thanh hỗn loạn xung quanh.
Anh ta cố gắng mở mắt ra nhìn một vòng phòng bệnh, màu mắt xanh lam không tìm thấy bóng người anh ta muốn gặp, anh ta không còn sức lực nữa, nhắm mắt lại, ngó lơ sự chất vấn gấp gáp của Lê Hướng Bắc.
Lê Hướng Bắc bị anh ta coi thường, hoàn toàn tức giận: “Mẹ nó, người tự kỷ cũng sẽ bị đánh bắt phải nói chuyện!” Trước đó anh ta đã muốn đấm cho Đường Duật mấy cái rồi.
Thân thể Đường Duật vô lực ngã khỏi ghế, Bùi Hạo Nhiên đứng bên cạnh anh ta, vô thức chạy tới đỡ anh ta dậy, lúc đó, Bùi Hạo Nhiên cũng thấy mạch đập của Đường Duật vô cùng yếu ớt.
Bùi Hạo Nhiên kinh hãi: “Đây là vết thương ngoài da mà thôi, sao đột nhiên lại không có mạch đập.” Ngay tức khắc, anh ta không dám coi thường mạng người, hô to với người ngoài cửa: “Mau đi gọi bác sĩ.”
Các bác sĩ y tá khu cấp cứu chạy vào phòng bệnh, trong phòng, vị bác sĩ râu mép bạc trắng đang thực hiện ép tim cho Đường Duật, Trần Tử Huyên đẩy vệ sĩ ra, xông vào trong, cô sững sờ nhìn các bác sĩ mặc áo blouse và y tá bận rộn, căng thẳng, cẩn thận nâng Đường Duật lên giường xếp, nhanh chóng đeo mặt nạ thở oxy cho anh ta.
“Đừng có đứng vướng víu ở trong đây.” Bác sĩ gấp gáp nói to với cô.
Trần Tử Huyên bị các y tá đẩy qua một bên, bọn họ cũng không nhàn rỗi, tiếp nước, tiêm dịch đường glucose, rồi lập tức đẩy người ra ngoài.
“Tim ngừng đập, anh ta không thể tự hô hấp.”
Đường Duật nằm yên trên chiếc giường khung nhôm, bị đẩy đến phòng cấp cứu một cách gấp gáp. Mặt Trần Tử Huyên không có cảm xúc gì cả nhìn theo, sau một phút, cô xông ra ngoài, giọt nước mắt bị kìm nén trong vành mắt không nhịn được nữa mà rơi xuống. Các bác sĩ lo lắng dặn dò y tá, đeo ống nghe kiểm tra nhịp tim: “Làm giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, liên hệ với người nhà của anh ta, ký tên lên đó, bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện phẫu thuật.”
Một trận hỗn loạn đang diễn ra, các bác sĩ y tá bận rộn chạy lên chạy xuống, ai ai cũng đều rất vội vàng, nghiêm túc để cứu một mạng người.
Trần Tử Huyên đứng nhìn tất cả mọi chuyện, cơ thể cô dựa vào bức tường lạnh lẽo, tâm tình hoảng loạn.
Môi cô khô khốc, không nói được câu gì.
Cô tận mắt chứng kiến anh ta bị thương nặng, trơ mắt nhìn anh ta sắp biến mất, mà cô chẳng làm được gì. Nguyễn Chi Vũ đứng cách đó năm mét, dáng đứng thẳng tắp, gương mặt anh tuấn châm thuốc, làn khói lượn lờ khiến vẻ mặt của anh như ẩn như hiện.
Cứ như tâm linh tương thông, cô và anh cùng quay đầu lại nhìn nhau, hai mắt đối diện, nhưng không ai nói gì cả.
Sau đó, Trần Tử Huyên quay đầu lại, cô và anh lại cùng nhìn khoảng không đen như mực ngoài cửa sổ.
“Hôm nay là trăng tròn.” Trần Tử Huyên đột nhiên lẩm bẩm.
Ánh trăng đêm nay vô cùng quỷ dị, chính là ngày mười lăm trăng rằm, đêm tối mù mịt, không có ánh sao, nhưng lại có một vầng trăng tròn đỏ tươi, ánh đỏ như muốn nhuốm máu vạn vật.