Sau khi để nhóc Bùi Ức ăn xong bánh sinh nhật, người nhà họ Bùi mời mấy người Nguyễn Chi Vũ cùng đi đến một nhà hàng lớn ở bên ngoài ăn cơm.
"Vốn dĩ là ở nhà nấu cơm, mấy năm trước, Nguyễn Chi Vũ không tới dự sinh nhật của Bùi Ức lần nào, vừa nãy mẹ chồng tôi nói sợ mấy anh ăn không quen cơm nhà nấu.”
Khi tới nhà hàng bọn họ đã đặt trước, Chu Tiểu Duy và Trần Tử Huyên cùng nhau đi vào nhà vệ sinh, nói chuyện phiếm với nhau về chuyện gia đình nhà cửa.
Dù sao Bùi Ức chỉ là một đứa bé, Nguyễn Chi Vũ lại không thích mấy chuyện tiệc tùng xã giao, anh không hề có ý định tham gia những bữa tiệc sinh nhật như này cũng rất bình thường. Nếu để so sánh mà nói thì mấy người Lê Hướng Bắc thích mấy thứ kiểu này hơn.
"Thật ra người nhà họ Nguyễn cũng không khó tiếp xúc như trong tưởng tượng của mọi người đâu.” Trần Tử Huyên lẩm bẩm.
Chu Tiểu Duy mỉm cười: “So với cánh cửa cao quý nhà họ Nguyễn thì người nhà họ Bùi càng khiến người ta áp lực hơn.”
“Tiểu Duy, cậu gả vào nhà họ Bùi áp lực lắm sao?” Trần Tử Huyên quan tâm hỏi một câu.
“Mình cảm thấy bố mẹ Bùi Hạo Nhiên đều rất tốt, bọn họ đối với xử với cậu thế nào, liệu có xảy ra vấn đề mẹ chồng nàng dâu không?" Trần Tử Huyên nhớ tới mẹ của Nguyễn Chi Vũ, mặc dù cô ít tiếp xúc với bà ấy nên tạm thời không có mâu thuẫn nào, thế nhưng trên thực tế, TrầnTử Huyên và Giang Hoa Nhân cũng chẳng được coi là hòa thuận với nhau mấy, gặp mặt cũng chỉ khách sáo chào nhau một tiếng mà thôi. Từ trước đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn không được như ý cho lắm.
Chu Tiểu Duy suýt chút nữa thì muốn lên tiếng thề thốt: “Bố mẹ Bùi Hạo Nhiên tuyệt đối là kiểu bố mẹ chồng sắp tuyệt chủng khỏi thế gian này luôn ấy. Từ trước tới giờ bọn họ không hề làm khó mình, lại còn nghĩ cho mình nữa, đối xử với mình tốt hơn cả bố mẹ ruột, mình thích bọn họ lắm.”
Trần Tử Huyên rửa tay xong, cô rút giấy lau sạch tay, sau đó quay đầu nhìn dáng về trung thành của Chu Tiểu Duy, cô cảm thấy thật buồn cười, vỗ bả vai Tiểu Duy: “Cậu sống ở nhà họ Bùi tốt là được rồi, nếu như có chuyện gì không thoải mái thì đừng giấu, nhớ phải nói cho mình biết đấy.”
Chu Tiểu Duy và Bùi Hạo Nhiên kết hôn chớp nhoáng, tình hình trong nhà Tiểu Duy khá hỗn loạn, còn có người bố dượng, người anh thì như mấy thứ lòng lang dạ sói, cô ấy được gả vào gia đình tốt, Trần Tử Huyên cũng vui mừng thay cho cô ấy.
Thế nhưng, Tiểu Duy sống rất nội tâm, vô cùng nhẫn nhịn, gặp phải chuyện gì cô ấy cũng luôn tự mình chịu đựng.
“Con người Bùi Hạo Nhiên cũng không tệ, khá có đầu óc suy nghĩ, thế nhưng..”
Trần Tử Huyên nhìn cô ấy, nói thẳng ra: “Mình cảm thấy Lê Hướng Bắc tốt hơn Bùi Hạo Nhiên, nếu như cậu gả cho Lê Hướng Bắc, vậy thì mình không có gì phải lo lắng nữa rồi.”
Lê Hướng Bắc chắc chắn là một người yêu thương vợ.
“Ha ha ha, chuyện này phải xem duyên phận thôi, cậu chủ Lê có nhiều bạn khác giới xinh đẹp vây quanh như vậy, mình nào dám ngấp nghé chứ, mình cũng xem anh ấy như anh trai mình thôi."
Chu Tiểu Duy nghĩ tới cảnh Lê Hướng Bắc bị mẹ anh ta giục cưới là lại không nhịn nổi mà bật cười.
Trần Tử Huyên cũng cười: “Cũng phải, Lê Hướng Bắc đào hoa như vậy, trước đây có nhiều bạn gái như thế, anh ta tự mình tạo nghiệp, sau này chắc chắn sẽ bị vợ ghét bỏ."
“Mẹ chồng mình vừa nói muốn tìm cho Lê Hướng Bắc một mối tốt, giới thiệu cho anh ấy một cô gái, nói trước đây Lê Hướng Bắc ham chơi chút thôi, đàn ông mà thích trẻ em và động vật đều không tệ lắm đâu, nếu như anh ấy kết hôn rồi, sau này sẽ là một người chồng tốt."
Trần Tử Huyên và Chu Tiểu Duy vừa cà khịa cậu chủ Lê, vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi về phía phòng của nhà hàng.
Cánh cửa phòng ở phía xa đang mở ra, từng nhân viên phục vụ nghiêm túc bưng đồ ăn vào.
Ở bên ngoài hành lang, bác gái Bùi cầm bát và thìa, đuổi theo Bùi Ức chạy ở phía trước: “Tiểu Ức, ngoan nào, nghe lời bà, uống thêm hớp nữa đi.”
“Con không ăn.” Cậu chủ Bùi Ức ghét bỏ bát canh thuốc đắng ngắt kia.
Chu Tiểu Duy nhìn thấy cảnh tượng này, cô nhanh chóng chạy lên trước chặn cậu bé lại. Chu Tiểu Duy bày ra vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ: “Bùi Ức, cháu quay về vị trí ngồi nhanh, tự mình uống canh thuốc đi, tốt nhất đừng có chạy nhảy linh tinh ở nơi công cộng, không có quy củ như thế này nữa.”
Bùi Ức dừng chân lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ không tình nguyện, cậu bé nhỏ giọng phản kháng: “Cháu cũng đâu có bị ốm đâu, sao phải kêu cháu uống thuốc làm gì, cháu không uống."
“Bây giờ là thời kỳ dễ bị cảm cúm, rất nhiều học sinh đều ốm, cháu uống cái này có thể nâng cao sức đề kháng, nếu không thì cháu mà ốm thật rồi, ông bà nội cháu sẽ lo lắng cho cháu lắm: “Đừng để bà nội cháu bưng bát tìm cháu nữa, đều là người lớn cả rồi, để bạn bè nhìn thấy sẽ cười nhạo cháu đấy."
Trước đó Chu Tiểu Duy cảm thấy tên tiểu quỷ Bùi Ức này rất thông minh, lại còn có chút tính khí gia chủ này nọ, bình thường cô sẽ chiều cậu bé, nhưng sau khi kết hôn với Bùi Hạo Nhiên, cô cảm thấy nhà họ Bùi chiều cậu bé quá rồi, nên cô chỉ đành đứng ra làm người xấu, dạy dỗ cậu bé ra trò.
"Tiểu Duy, thuốc này cũng đắng lắm, uống mấy thứ này đúng là hơi làm khó thắng bé." Bác gái Bùi sợ cháu trai chịu ủy khuất, bà ấy lập tức đi tới.
Chu Tiểu Duy nhận lấy bát canh thuốc, cô nhét thẳng bát vào đôi tay nhỏ của Bùi Ức, tiếp tục căn dặn: “Cầm lấy, quay về chỗ rồi uống hết đi."
Trước đó Bùi Ức đã bị chỉnh đốn mấy lần rồi, cậu bé cúi đầu, chỉ đành tuân lệnh ôm lấy bát, tự mình chạy về phòng.
Chu Tiểu Duy thấy cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, lúc này mới quay đầu lại: “Mẹ, Bùi Ức rất thông minh, nó biết thuốc này tốt cho sức khỏe, do thấy mẹ mềm lòng nên mới lười không uống thôi.”
Bác gái Bùi nhìn bóng dáng không vui vẻ mấy của cháu trai mình thì liền thở dài, bà cũng không nói gì.
Trần Tử Huyên yên lặng đứng xem cảnh tượng này, cô chỉ cảm thấy hơi lạ lùng.
Nhà họ Bùi này tốt xấu gì cũng là gia đình có học, đáng ra nên hiểu mấy lễ nghi nghiêm chỉnh này chứ, nhưng bác gái Bùi lại quá nuông chiều cháu trai. So sánh với nhau, năm đó hình như ông nội Nguyễn cũng không chỉnh đốn Nguyễn Chi Vũ và dung túng cho anh như thế.
Vào trong căn phòng hào hoa rộng tới một trăm mét, bởi vì nhà hàng này đã đặt trước nên rất tiện, cứ thế lấy thẳng phòng của khách quý.
Vào cửa có đèn pha lê chiều sáng từ trên cao, bên tay trái là những đĩa hoa quả được đặt để mời khách, cô nhân viên xinh đẹp đang pha trà để phục vụ, mấy người Lê Hướng Bắc đang nhàn rỗi buôn chuyên uống trà.
Bên tay phải là đồ ăn, có tới ba mươi tám món ăn đủ hình đủ dạng, cao quý sang trọng được đặt trên bàn, sáu nhân viên kéo ghế ra, đợi khách khứa ngồi vào.
“Đừng chạy lung tung nữa, mau vào chỗ ăn cơm thôi.” Bùi Hạo Nhiên nói với con trai mình, mặc dù vẻ mặt anh ta có hơi nghiêm túc, nhưng giọng điệu rất bình thường, chẳng có ý quở trách Bùi Ức gì.
Bác trai Bùi đang ngồi trên ghế sofa chợt đứng dậy, đi đến gần Bùi Ức. Ông lấy cái bát trong tay của cậu bé, nhìn dáng vẻ chẳng mấy vui vẻ của cháu trai, cười hiền từ, nửa dỗ nửa dạy: “Bát canh thuốc đen sì này đắng lằm đúng không?"
“Đắng lắm ạ.” Bùi Ức rất thân thiết với ông nội, giọng cậu bé có hơi ủy khuất.
Bác trai Bùi ôm Bùi Ức lên, đặt cậu bé ngồi lên ghế trẻ con, nửa dỗ nửa dạy: “Ông nội với cháu mỗi người uống một nửa, hai ông cháu ta cùng nhau đổi diện với nó nhé."
Bùi Ức thấy ông nội cầm thẳng bát thuốc uống hết một nửa, cậu bé không thể rút lui được, chỉ đành học theo uống hết một nửa kia của mình.
Những người khác cũng lần lượt ngồi vào vị trí, Trần Tử Huyên nhìn cách thức bác trai Bùi dạy dỗ cháu trai, không nhịn được mà hơi ngạc nhiên. Cô nhỏ giọng lẩm bẩm độc thoại: “Bùi Ức không bị người nhà các cậu chiều hư là hạnh phúc lắm rồi.”
Lê Hướng Bắc ngồi bên trái cô, anh ta nghe thấy cô đang tự mình độc thoại liền không nhịn được mà châm chọc: “Tôi nghe nói cô Trần lúc nhỏ còn tệ hơn thế này nữa, không nói lời nào mà đã đi tìm bạn học đánh nhau rồi.”
Lịch sử anh hùng khi còn nhỏ của Trần Tử Huyên chính là, khi đó cô được ông ngoại nuông chiều, tính tình vừa bướng bỉnh lại vừa tùy hứng, điều quan trọng là cô còn rất thích đánh nhau, phụ huynh học sinh ở nhà trẻ đều sợ Trần Tử Huyên, biết bản thân khi còn nhỏ không phải trẻ ngoan gì, nên cô quyết định im miệng ăn cơm.
Nguyễn Chi Vũ ngồi ở bên phải gắp một miếng cá vào bát cô, ánh mắt sâu hun hút quét qua Lê Hướng Bắc ở bên kia. Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng nói một câu: “Cô ấy thích đánh nhau là bởi vì những người đó ngứa đòn.”
Lê Hướng Bắc nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Trần Tử Huyên nghe thấy lời Nguyễn Chi Vũ nói, cô đột nhiên hơi khó chịu, hừ một tiếng về phía Lê Hướng Bắc: “Ngày đó đi nhà trẻ, mấy người đó đã túm bím tóc của tôi, ông ngoại tôi dạy tôi bị ức hiếp thì đừng khóc, phải ức hiếp ngược lại, hơn nữa mấy người đó còn thường bắt nạt Đường Duật, họ ngứa đòn thật mà.”
Khi còn nhỏ, phần lớn cô đánh nhau đều là vì Đường Duật.
Nguyễn Chi Vũ nghe thấy cô đột nhiên nhắc đến cái tên Đường Duật, vẻ mặt anh có hơi bàng hoàng. Mà lúc này Lê Hướng Bắc cũng hiểu ra được một đạo lý, lúc trước ông ngoại Trần Tử Huyên rất bao che cho người của mình, điều đáng sợ nhất là bây giờ chồng cô - Nguyễn Chi Vũ cũng là người như vậy.
Tóm lại là, chuyện gì cũng là người khác sai, vợ anh tuyệt đối không sai.
Haiz, quả nhiên không thể đắc tội với Trần Tử Huyên mà.
Lê Hướng Bắc vừa oán thầm trong lòng, vừa lặng lẽ ăn cơm.
Bác trai Bùi hỏi Bùi Ức thích ăn thứ gì, kèm theo đó là lừa cậu bé ăn thêm mấy miếng tiêu xanh, cà rốt.
“Hôm nay sinh nhật cháu, cháu không ăn mấy thứ này đâu." Bùi Ức đang muốn vùng vẫy. Chu Tiểu Duy không chút khách sáo, cô gắp một miếng cà rốt xào đậu tây vào bát cậu bé.
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Ức xụ xuống, cậu bé nhìn về mặt nghiêm khắc của Chu Tiểu Duy, lại nhìn chằm chằm một bát đầy cà rốt, vô cùng không vui: “Cháu không muốn..."
"Bùi Ức không ăn cà rốt, tiêu xanh." Chu Tiểu Duy vừa định lên tiếng, Bùi Hạo Nhiên liền thẳng thừng gắp cà rốt của cậu bé sang bát mình: “Thằng bé không thích ăn thì kệ nó đi, dù sao không ăn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cơ thể cả."
Chu Tiểu Duy hơi tức giận, ngay cả Bùi Hạo Nhiên cũng chiều cậu bé như vậy, ngay sau đó cô ấy lại nghe thấy Bùi Hạo Nhiên nói: “Em xem, Trần Tử Huyên kén ăn hơn cả vậy mà có sao đâu.”
Chu Tiểu Duy ngẩng đầu nhìn qua, cô ấy cũng cạn lời. TrầnTử Huyên đang cố gắng gắp mấy hạt tảo đỏ trong bát mình ra, cô không thích ăn tảo đỏ nấu canh.
“Sao thế?" Trần Tử Huyên cảm thấy mọi người đang nhìn mình, cô không chút hổ thẹn mà hỏi.
Mọi Người cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Trầb Tử Huyên gắp một miếng tôm hùm phô mai cho Bùi Ức, mỉm cười nói: “Cháu thử chút đi, cái này ngon phết.”
Bùi Ức nở nụ cười sán lạn: “Vâng ạ.” Cậu bé thích ăn hải sản nhất.
“Trần Tử Huyên, cô đừng có làm gì cặp song sinh nhà cô nhé, không thì khi chúng nó lớn rồi là toang đấy."
“Ý gì đó?”
Lê Hướng Bắc cãi với cô: “Yo yo, đạo đức cô như này thì cô phải tự mình giữ lấy, đừng dạy hư con trai cô đấy.” Nói được một nửa, anh ta liền ngây người. Hai con bào ngư hầm trước mắt Lê Hướng Bắc đột nhiên bị Nguyễn Chi Vũ gắp đi mất.
Món nổi tiếng nhất nhà hàng này chính là bào ngư hầm, đây cũng là món Lê Hướng Bắc thích ăn nhất, từ trước đến giờ cậu chủ Lê không hề kén ăn, nhưng anh ta cũng có món mình yêu thích hơn cả.
Thế nhưng bây giờ, Lê Hướng Bắc trừng mắt nhìn bào ngư hầm mình thích bị Nguyễn Chi Vũ gắp đi mất. Nguyễn Chi Vũ trầm giọng, nói một cách kiên định:
“Lê Hướng Bắc không thích ăn cái này, em ăn giúp cậu ấy đi.” Anh gắp một miếng bào ngư lên đĩa của Trần Tử Huyên, điều này khiến cô rất vui, cô ăn một cách thích thú.
Lê Hướng Bắc đen mặt. Quả nhiên là tên bao che cho người của mình...