"Chị, chị nhìn đi, bây giờ, phải tính sao đây?"
Trong phòng khách nhà họ Trần ở lầu một, Trương Thiến Thiến cầm di động của mình, trừng mắt tàn nhẫn với một đôi nam nữ trên màn hình di động.
Khuôn mặt cô ta đầy lo lắng, tóm lấy Trương Tiểu Vi vừa đi lại: "Chị, Dịch Kiệt, không ngờ anh ta lại thổ lộ với Trần Tử Huyên, em phải làm cái gì đây?"
Tuy là video này không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện lúc đó của bọn họ, nhưng câu nói: "Cho anh một cơ hội nữa, anh sai rồi." kia của Triệu Dịch Kiệt đặc biệt to lên, đám cư dân mạng hóng chuyện đã bắt đầu cảm động các kiểu.
Trương Tiểu Vi nhìn những bài đăng đầy náo nhiệt này, cũng giật béng cả người: "Không phải tình cảm hai người đó đã tan vỡ, ly hôn rồi sao? Trần Tử Huyên này cũng giỏi thật, còn dám giành với em!"
"Chị, chị nói em nên làm gì đây? Em còn một đứa con gái, dù có kết hôn với người đàn ông khác, người ta cũng sẽ ghét bỏ em." Trương Thiến Thiến lập tức giục hỏi.
Trương Tiểu Vi mắng cô ta một câu: "Chị đã nói rồi, em không đủ chín chắn, cũng về nước hơn hai tháng rồi, còn mang theo con cháu nhà họ Triệu, vậy mà lâu như thế cũng không bắt được Triệu Dịch Kiệt, trái lại còn để con Trần Tử Huyên kia nhân đó vào được nhà họ Nguyễn!" Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Trương Tiểu Vi cũng đầy ghen tị.
"Chị cho là em chưa nói với Triệu Dịch Kiệt chuyện đi đăng ký chắc? Em nói với anh ta nhiều lần rồi, anh vẫn luôn nói cần hoãn lại, lần nào mặt cũng khói coi. Chị à, không phải chị nói với em đối phó đàn ông không cần mạnh mẽ quá sao, em sợ ép anh ta nóng nảy."
Trương Thiến Thiến lay lay tay của Trương Tiểu Vi, cầu xin: "Chị, đừng nói nữa, bây giờ đầu em rối lắm, chị mau nghĩ cách cho em đi!"
"Chị nói này, em vô dụng quá rồi đấy!"
Dáng vẻ Trương Tiểu Vi vẫn đầy kiêu ngạo, giọng điệu còn ẩn chứa sự đắc ý: "Năm đó mẹ Trần Tử Huyên là cô cả nhà họ Cố, không phải chị vẫn đuổi bà ta được đấy sao? Trần Tử Huyên này thì là gì? Tính cô ta bướng bỉnh, không thích lấy lòng người khác, ông cụ Trần lẫn cha cô ta cũng không thích cô ta, không ai giúp thì cô ta chẳng làm được gì nên trò hết. Trần Tử Huyên này dễ đối phó lắm!"
Nói xong, Trần Tiểu Vi ngừng lại một chút, trong đáy mắt hiện lên sự hung ác, nham hiểm, nói một câu ngập ngừng: "Bây giờ thứ đáng giá nhất chỗ Trần Tử Huyên chính là đứa bé trong bụng cô ta, em chỉ cần..."
Trương Thiến Thiến nghe thấy lời chị mình là Trương Tiểu Vi, mắt cũng hơi trợn to lên.
"Chuyện đó, chuyện đó có ổn không?" Trương Thiến Thiến bắt đầu thấy hơi sợ hãi: "Nhỡ..."
Trương Tiểu Vi lạnh lùng nghiêm mặt lại, xúi giục: "Nhỡ cái gì mà nhỡ. Đừng nói chị không dạy cô, nếu cô không đủ độc ác, cô sẽ chẳng được cái gì hết. Đến lúc đó, cô cứ ôm con bé kia mà khóc đi, đừng phiền chị nữa!"
Trương Tiểu Vi nói xong thì đi ra ngoài, khuôn mặt lập tức thay đổi thành một nụ cười lấy lòng, ghé sát vào bên cạnh Trần Võ Quyền, gọi ông ta ăn cơm ăn canh như một một người vợ hiền thục, dịu dàng.
Mà Trương Thiến Thiến vẫn đứng ngây ra ở cửa phòng, tay phải nhanh chóng siết vào nắm cửa, tim đập vô cùng loạn.
Bỗng nhiên cô ta cúi đầu, ngón tay nhanh chóng ấn vào trong màn hình. Chẳng mấy chốc, tin nhắn này đã được chuyển tới di động của một người nào đó.
"Ting!"
Di động run lên mấy cái, hệt như có tin nhắn chuyển tới đây.
"Chi Vũ, hình như di động của cậu vừa có một tin tức lạ."
Mà lúc này, trong phòng bệnh vip ở tầng chín bệnh viện, Lê Hướng Bắc gọi người đàn ông ở trong nhà vệ sinh một tiếng: "Hình như là giống ảnh chụp trước đó, cũng được gửi tới từ số tương tự."
Nói xong, Lê Hướng Bắc lập tức mỉm cười chọc tức: "Chi Vũ, phải chăng lần này cũng có người chụp ảnh bắt kẻ thông dâm cho cậu nữa không?"
Nguyễn Chi Vũ đưa cho anh ta quần áo bệnh nhân đã thay xong, mặc áo sơ mi quần tây chỉnh tề, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Anh miễn cưỡng nhìn Lê Hướng Bắc ở đối diện một cái, trái lại thúc giục một câu: "Nhanh đi xuống làm thủ tục xuất viện đi!"
Lê Hướng Bắc thấy anh hoàn toàn không để tin nhắn mới kia trong lòng, cũng không quá quan tâm nữa, chỉ cười vô cùng nham hiểm: "Này, Chi Vũ, có phải một ngày không gặp như cách ba thu không? Trần Tử Huyên bị cậu vắng vẻ hai ngày nay, bây giờ cậu lập tức muốn chạy về khách sạn nhìn cô ấy."
Nguyễn Chi Vũ bị dị ứng với xoài, bác sĩ để anh ở lại bệnh viện truyền nước.
Anh vô cùng giận dữ, đều là do Trần Tử Huyên gây họa hết, trà sữa gì không uống lại uống loại vị xoài.1
Lê Hướng Bắc bắt đầu tưởng tượng ra ra dáng vẻ uể oải kia của Trần Tử Huyên, cười đến âm hiểm: "Chi Vũ, tôi đã nói với Trần Tử Huyên rồi, hai ngày này cậu không muốn nhìn thấy cô ấy. Lúc đó cô ấy mất mác lắm, còn cam đoan là tuyệt đối sẽ không mơ tưởng tới cậu, không cưỡng hôn cậu lần nữa ha ha ha..."
Nguyễn Chi Vũ nhìn nụ cười khoái trá này của họ Lê, thật sự muốn đánh người.
Tuy nhiên, Nguyễn Chi Vũ cũng không giận dữ, trái lại anh tưởng tượng ra biểu cảm xin tha thứ của Trần Tử Huyên, không hiểu sao lại có hơi muốn cười.
Hai người sóng vai nhau đi tới, chuẩn bị xuống dưới con đường ở sảnh lầu một, rời khỏi nơi này.
Tuy nhiên, ngay lúc bọn họ đứng ở cửa lớn của bệnh viện, lại có một cậu nhóc trẻ tuổi đi ngang qua người họ, vừa đi vừa lướt xem video bên trên điện thoại.
"Tao cảm thấy nguyên nhật thật sự khiến cho đoạn video này nổi tiếng là vì vóc dáng người phụ nữ này đủ nóng bỏng đấy. Nhìn quần áo ướt rồi dính vào người kìa, mẹ nó, tao cũng cứng rồi..."
Tên nhóc kia vừa cười hì hì nói chuyện phiếm bằng giọng nói qua Wechat với bạn, vừa lướt nhìn đoạn video nổi tiếng trên mạng kia.
"Này, anh làm gì vậy, cướp điện thoại à?" Bỗng nhiên cậu nhóc cảnh giác la to lên.
Điện thoại trên tay cậu ta đã bị Nguyễn Chi Vũ đoạt lấy một phen, nhưng anh lại cao đến 1m85, cậu nhóc có vươn dài tay cũng không với tới. Tuy nhiên, khi nhìn thấy rõ biểu cảm lập tức tối đi kia của Nguyễn Chi Vũ, cậu ta lập tức có hơi nghĩ mà sợ.
Lê Hướng Bắc nhíu mày, hơi thấy lạ mà kề sát vào Nguyễn Chi Vũ, đang định mở miệng hỏi là xảy ra chuyện gì.
Rồi bỗng nhiên, khuôn mặt của Nguyễn Chi Vũ đầy u ám, ném thẳng cái điện thoại xuống mặt đá cẩm thạch trơn bóng trong sảnh lớn bệnh viện không thương tiếc, hệt như anh đang cố nhẫn nại tình cảm muốn bùng nổ nào đó. Anh nhanh chóng lấy di động của mình ra, mở tin nhắn nặc danh mình vừa nhận được kia.
Đôi mắt Nguyễn Chi Vũ hung hăng nhìn đôi nam nữ bên trên di động, rồi bỗng nhiên, anh siết mạnh tay vào cái di động, giống như muốn bóp vỡ nó luôn vậy, lại đi ngược về phía khu phòng bệnh của bệnh viện.
"Chi Vũ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"
Lê Hướng Bắc căn bản là không biết có chuyện gì cả, sải bước muốn đuổi theo.
Cậu nhóc kia phẫn nộ vươn tay với Lê Hướng Bắc, lớn tiếng nói anh ta phải bồi thường: "Đưa tiền đây! Các người lấy điện thoại của tôi, ném nó hư luôn rồi còn muốn chạy nữa?"
"Cậu muốn bao nhiêu, ra cái giá đi!"
Lê Hướng Bắc cảm thấy Nguyễn Chi Vũ rất không hợp lý, không có tâm trạng nói chuyện với cậu nhóc này, mở miệng rống lên một câu.
Nhưng mà lời này người khác nghe xong cũng ngứa tai, cơn giận của cậu nhóc kia bùng lên, chửi rống: "Đừng tưởng anh có chút tiền là tôi sợ anh, tôi muốn báo cảnh sát, anh đừng hòng chạy!"
Lê Hướng Bắc bị người ta giữ lấy, giây lát không thoát ra được.
Hai mắt anh ta đầy suy nghĩ, lo lắng nhìn về phía bóng dáng bỏ đi của Nguyễn Chi Vũ. Sao lại thế này? Bóng dáng cậu ấy như giận lắm vậy!
Khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ đầy u ám, tay phải nhấn mạnh vào nút tầng sáu của thang máy.
Khi thang máy kêu lên một tiếng rồi mở ra, anh lao thẳng tới một căn phòng bệnh trong số đó.
"Xoạt!"
Cửa phòng bệnh bị anh đẩy ra một phen, người phụ nữ trong phòng bệnh bị hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa.
Nguyễn Chi Vũ?
Trần Tử Huyên đang mặc đồ bệnh nhân, khuôn mặt yếu ớt tái nhợt. Khi thấy người đàn ông trước mắt, cô vô cùng hoảng hốt.
Tuy nhiên, khá tương đương với biểu cảm giật mình của cô, cô chú ý tới sự kỳ quái của anh. Hình như, người này, đang giận lắm?
"Nguyễn Chi Vũ, sao anh biết tôi đang nằm viện?"
Lòng cô vẫn thấy ấm áp. Cô mê man hơn mười mấy tiếng, vừa tỉnh lại, còn chưa kịp báo cho anh chuyện xảy ra, mở mắt đã thấy ngay anh.
"Tất cả mọi người đều biết cô nằm viện rồi, sao tôi không biết được?"
Bình thường anh không thích nói chuyện lắm, lúc này anh lại nhìn thẳng vào mắt cô, đè nén rồi nói một câu khó hiểu.
"Cô Trần, cô tỉnh rồi."
Lúc này cô y tá bên ngoài phòng bệnh mỉm cười đi vào, cô ấy đổi cho cô bình truyền mới, còn không quân dặn dò một câu: "Cô Trần, tuy là cứu người rất quan trọng, nhưng cô cũng nên quan tâm sức khỏe bản thân một chút."
Đầu óc của Trần Tử Huyên vẫn còn hơi mơ hồ, cô nhìn người y tá trước mặt mình, lại quay đầu nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn đứng sừng sững ở trước giường, không hiểu gì.
Trần Tử Huyên lại càng thấy khó hiểu hơn: "Tôi, tối hôm qua tôi..."
"Tối hôm qua lúc cô được đưa tới đây, cô đã sốt cao 39,6 độ. Bây giờ là mùa đông lạnh, cô lại ngâm mình dưới nước sông nên bị nhiễm lạnh. Vận động bơi lội quá mạnh khiến cơ thể cô đột ngột không khỏe, nên mới chóng mặt ngất đi..." Cô y tá nói hết lời giải thích.
"Ban nãy Trưởng khoa của tôi có khám qua cho cô rồi. Ông ấy nói đứa bé trong bụng cô chỉ đúng bảy tuần thôi. Tối hôm qua cô nhảu thẳng xuống sông, đứa bé đã không chịu được..."
Trần Tử Huyên nghe đến đây, khuôn mặt xanh trắng một trận, tay phải xoa vào cái bụng bằng phẳng của mình: "Vậy bụng của tôi..."
"Thai nhi bảy tuần thật sự rất yếu. Vì sao cô không có chút ý thức an toàn nào của một người mẹ vậy? Thai nhi đã chịu ảnh hưởng rất lớn, suýt nữa là sinh non rồi."
Y tá vừa nói xong, chỉ thấy khuôn mặt cô đã trở nên tái nhợt, bèn an ủi một câu: "Bây giờ chỉ có thể cố gắng giữ thai thôi, sau này cô đừng làm chuyện như vậy nữa, sau khi sinh con có thể dễ để lại di chứng lắm!"
"Không cần giữ!" Người đàn ông vẫn đứng im lặng sau giường bệnh bỗng nhiên lạnh lẽo mở miệng.1
Nguyễn Chi Vũ tiến lên mấy bước, đôi mắt sắc bén kia hung hăng trừng người phụ nữ nằm trên giường, giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, từng chữ như ra lệnh.
"Phá bỏ đứa bé trong bụng cô ta đi, không cần giữ thai!"
Trần Tử Huyên nghe thấy lời vô tình lớn lối này của anh, sợ đến mức khóe môi run run: "Nguyễn Chi Vũ, tôi, tôi không..."
"Trần Tử Huyên, cô có tư cách nói không sao?"
Cả người Nguyễn Chi Vũ lạnh lẽo ngoan độc, anh bước đến trước giường bệnh, hai tay nắm lấy vai của cô một phen, ép cô lại trên giường bệnh không thể nhúc nhích, đôi mắt nhìn xuống của anh kia đầy xa cách, lạnh lùng.
Giọng nói của anh đầy trách móc, lạnh lẽo: "Cô có từng để tâm đến đứa bé trong bụng mình một chút sao? Có từng để ý sự tồn tại của nó sao? Cô cứ lặp đi lặp lại chuyện suýt nữa sinh non nhiều lần, căn bản là cô không coi nó là một sinh mệnh nhỏ. Cô chỉ thấy nó là một gánh nặng thôi!"
"Không phải!" Khuôn mặt cô trở nên tái nhợt, yếu ớt phản bác một câu.
"Tôi không xem nó là một gánh nặng. Tôi chỉ muốn... chỉ là lúc đó tôi không nhớ nhớ..."
Nguyễn Chi Vũ đẩy cô ra một phen, như rất ghét bỏ Trần Tử Huyên. Anh nhìn thẳng vào sự chột dạ dưới đáy mắt cô, càng giận dữ hơn: "Có vô số người phụ nữ có thể sinh con cho tôi, đứa nhỏ này chẳng qua chỉ là một thứ ngoài ý muốn thôi, bây giờ tôi không muốn có nó nữa! Còn cô, Trần Tử Huyên, cô cũng không có tư cách!"
"Phá bỏ đứa bé trong bụng cô ta cho tôi!"
"Rầm!"
Bước chân anh đầy nặng nề, đi ra khỏi phòng bệnh rồi, anh đóng sầm cửa lại.
Lúc này, trong phòng bệnh với không khí khó mà thở nổi, như vẫn còn lưu lại giọng nói lạnh lẽo của anh, quanh quẩn không ngừng. (Bây giờ tôi không muốn nó nữa. Còn cô, Trần Tử Huyên, cô cũng không có tư cách...)
(Phá bỏ đứa bé trong bụng cô ta cho tôi...)
Cả người Trần Tử Huyên như một con rối gỗ mất đi sinh khí, yếu ớt nằm trên giường không nhúc nhích. Cô cứ ngơ ngác nhìn lên trần nhà màu trắng của phòng bệnh như thế.
Muốn phá bỏ đứa bé trong bụng cô ư?
Đối với cô mà nói, đứa trẻ này là ngoài ý muốn. Nó đã đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô, mà vốn dĩ cô cũng không muốn gả vào nhà họ Nguyễn, chưa bao giờ nghĩ tới việc có liên quan gì với một người đàn ông như Nguyễn Chi Vũ.
Nếu không có nó, cô có thể quay lại cuộc sống bình thường rồi... . Đam Mỹ Sắc
Cô có ý muốn thuyết phục mình đừng nghĩ nhiều quá, thuyết phục bản thân rằng vốn dĩ mình không phải là người cùng thế giới với người kia...
"Cô Trần, xin hãy theo chúng tôi đến phòng phẫu thuật..." Khi cửa phòng được mở ra lần nữa, có hai gã bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào, nói lời lạnh lùng chấn động.
Trần Tử Huyên nhìn vào họ, cơ thể không kìm được mà run rẩy. Cô chậm ngồi dậy trên giường.
Trên mặt cô nén đầy những cảm xúc phức tạp, kéo mạnh ống kim trên tay: "Không!" Cô nói một câu, giọng khàn khàn mà kiên quyết. Trần Tử Huyên đẩy hai người đàn ông trước mắt này ra, lao thẳng ra cửa rồi sợ hãi xộc ra ngoài...