Trần Tử Huyên vẫn luôn mơ thấy ác mộng, cô rơi vào hôn mê sâu, thuốc an thần đã phát huy tác dụng, nên cô vẫn không tỉnh lại. Lúc Cố Như Yên được thông báo đến bệnh viện, cô đã ngủ trên giường bệnh ba ngày ba đêm.
"Ngày hôm sau sau khi phẫu thuật bệnh nhân có tỉnh một lần, cảm xúc của cô ấy cực kỳ không ổn định, chúng tôi tiêm thuốc an thần cho cô ấy, sau đó cô ấy ngủ say ba ngày, buổi sáng hôm nay mới tỉnh lại, nhưng chúng tôi hỏi cô ấy có người thân gì không, cô ấy lại không muốn nói..."
Y tá trưởng khu nội trú thấy Cố Như Yên đến, lập tức tiến lên phía trước nói rõ với bà tình huống của Trần Tử Huyên.
"Bên phía cục giao thông đã điều tra ra camera theo dõi thấy trên đoạn đường phụ cận nơi xảy ra tai nạn xe cộ cùng ngày mưa bão, phát hiện đêm đó bà và cô ấy có từng xảy ra tranh chấp ở ven đường, chắc bà có biết cô ấy đúng không?"
Cố Như Yên tới vội vàng, tóc và quần áo đều có chút rối, cả người bà cứng ngắc đứng ở cửa phòng bệnh, bước chân nặng nề, không dám bước vào.
Ánh mắt kinh ngạc, trong lòng đau kịch liệt nhìn khuôn mặt yếu ớt trắng xanh của Trần Tử Huyên trên giường bệnh, trước giờ cháu gái bà luôn sôi nổi hoạt bát, làm sao có thể trở nên thần trí thất thường như bây giờ, im lặng không một chút sức sống.
Y tá trưởng cũng nhìn thoáng qua giường bệnh, vẻ mặt cực kỳ mất kiên nhẫn.
"Cô ấy thiếu vài vạn tiền thuốc ở bệnh viện chúng tôi, nghe nói cô ấy còn trộm xe, phụ nữ có thai như vậy khó trách người đàn ông của cô ấy không đến thăm cô ấy, có điều chắc không phải bên nhà mẹ cô ấy không còn ai chứ, mất tích nhiều ngày như vậy, lại không có ai đi báo án, chủ nhiệm còn nói tinh thần cô ấy có vấn đề cần chuyển đến khoa tâm thần, nhưng mà cô ấy vốn không có tiền chữa bệnh, việc này thực phiền."
"Con bé là cháu gái tôi, tiền thuốc men tôi sẽ trả." Cố Như Yên bất mãn nói một câu với vị y tá trưởng này.
Y tá trưởng nghe bà nói như vậy, ánh mắt liếc bà có chút khinh miệt, lạnh lùng giục một câu: “Bà đã là người thân của bệnh nhân thì đi nhanh đến bên kia nộp tiền đi, đến hôm nay tổng cộng là năm vạn tám, không thể kéo dài nữa, hôm nay nhất định phải nộp đủ, nếu không chiếu theo quy định chúng tôi lập tức dừng thuốc."
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ nộp tiền, cô có cần phải chanh chua thế không!" Cố Như Yên tức giận nói.
"Chúng tôi để cô ấy ở lại bệnh viện nhiều ngày như vậy đã là rất nhân đạo rồi, nếu mỗi người đều dùng không tài nguyên như vậy, bệnh viện chúng tôi đã loạn từ lâu. Cũng không nhìn xem cô cháu gái này của bà là ai, lớn bụng còn đi trộm xe lái loạn xông lên đường quốc lộ, xảy ra chuyện thì trách ai đây."
Y tá trưởng nói xong lại nhìn cách ăn mặc đơn giản trên người Cố Như Yên, sợ bà không có tiền nộp nên xoay người gọi một y tá mới đến căn dặn: “Cùng bà ấy xuống tầng một đại sảnh nộp tiền thuốc, còn cả tiền dự tồn nữa."
Cho dù tính tình Cố Như Yên có tốt đến đâu cũng tức đến đen mặt: “Tôi không thể vào thăm con bé trước, sao đó xuống nộp tiền sao?"
"Chủ nhiệm An thấy cô ấy đáng thương nên mới có thể để cô ấy nằm ở trong này lâu như vậy, bà nhìn những người bệnh đang chờ ở trên hành lang lối đi này xem, bà cho là bệnh viện rất nhiều giường ngủ trống có thể để người ta ngủ không sao, tài nguyên chữa bệnh của chúng tôi cực kỳ khan hiếm."
Cố Như Yên buồn bực cực kỳ, nhẫn nhịn nói: “Vậy tôi đi nộp tiền trước, mấy cô chăm sóc nó cho cẩn thận!"
Bà đi xuống đại sảnh xếp hàng nộp tiền, bệnh viện này mỗi ngày đều kín người hết chỗ, mùi nước sát trùng gay mũi, thỉnh thoảng còn có vài người vội vàng đẩy xe lăn, giúp đưa giường bệnh người về chỗ, nơi này cực kỳ ầm ỹ, mà đầu óc bà lại đang trống rỗng, hoảng loạn không thôi.
"Hai đứa bé không còn..." Mặt mày bà không chút thay đổi thì thào lẩm bẩm.
Tuy bà không thích nhà họ Nguyễn, nhưng đứa bé đột nhiên không còn, bà nghe thấy tin tâm trạng cũng cực kỳ nặng nề, huống chi là Trần Tử Huyên...
Bà càng nghĩ càng lo lắng, rối ren đứng ở trước cửa sổ nộp tiền viện, sau đó lại nhanh chóng đi thang máy chạy về tầng bảy khu nội trú.
Trần Tử Huyên vẫn đang nằm trong một căn phòng chăm sóc đặc biệt, xem thái độ vừa rồi của vị kia y tá trưởng kia, nếu không phải cô bị thương quá nặng, thế thì nhất định đã bị ném tới phòng bệnh thường hoặc là lối đi nhỏ trong hành lang rồi, nghĩ như vậy, trong lòng Cố Như Yên cực kỳ chua xót.
Bà thậm chí có chút không dám bước vào gian phòng bệnh này, bà không nên ép cô trở về, hoặc là nên tàn nhẫn quyết tâm không cho cô trở về... Như thế thì sao có thể xảy ra loại chuyện như thế này.
"Tử Huyên, con, con bây giờ có chỗ nào không thoải mái không?" Bà nhẹ bước khẽ đến gần giường bệnh, cúi đầu hỏi một câu.
Người phụ nữ nằm thẳng trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng vô thần yên lặng nhìn trần nhà, cô giống như không nghe thấy gì, cả người chỉ như một cái xác không hồn, không nhúc nhích động đậy.
Cố Như Yên thấy dáng vẻ trắng xanh mất hồn này của cô thì cực kì đau lòng, bà mở miệng có chút nghẹn ngào: “Tử Huyên, dì là dì út của con, con đáp lại dì một câu đi, đáp lại dì một câu thôi có được không?"
"Dáng vẻ này của con khiến dì cực kỳ lo lắng cho con, chuyện quá khứ qua rồi thì cứ để nó qua đi, tất cả rồi sẽ khá hơn, đừng nghĩ quá nhiều, đừng nghĩ nữa."
"Tôi nhớ Nguyễn Chi Vũ..."
"Tôi muốn đi tìm Nguyễn Chi Vũ." Giọng nói yếu ớt khẽ thốt ra từ đôi môi khô nứt nẻ.
Thật ra cô biết, cô cũng có thể nghe thấy giọng nói của mấy bác sĩ y tá kia, nhưng cô không muốn nói chuyện, trái tim cô đã vô cảm, máu toàn thân đều đã đông đặc, cảm giác mình như một người chết, không muốn để ý đến bất cứ điều gì, cũng không muốn nghĩ, cô sợ phải nghĩ.
"Tôi muốn đi tìm Nguyễn Chi Vũ..." Giọng cô khàn khàn, lặp đi lặp lại một câu này, cô đang nhịn, nhịn không cho nước mắt chảy xuống.
"Tôi muốn đi tìm con..."
Cố Như Yên đứng ở cạnh giường bệnh, thấy cô như vậy, nước mắt lập tức rới xuống.
Bà chưa từng thấy qua Trần Tử Huyên tuyệt vọng bất lực như vậy, cho dù lúc trước khi biết mẹ cô tự sát, cô ôm bà khóc một lát rồi cũng từ từ chấp nhận hiện thực, bà còn có thể an ủi cô.
Cô cháu gái Trần Tử Huyên này của bà được nuông chiều từ nhỏ, lá gan lớn, nhà họ Trần vẫn luôn cổ hủ trọng nam khinh nữ, trong lòng cô ghét nhà họ Trần, nhưng lại cực kỳ để ý, vô cùng muốn mình trở nên kiên cường hơn đàn ông, cô là người miệng cứng lòng mềm, đến sau cùng luôn khiến mình phải chịu thiệt.
Cô sẽ không ỷ lại vào người khác, nhất là sau khi ông ngoại và mẹ cô ra đi, tính tình cô vẫn hoạt bát cởi mở, nhưng trong lòng lại dựng lên một bức tường thành, cực kỳ xa cách với người ngoài, cho dù là Cố Như Yên cũng biết mình không chạm tới được sâu trong nội tâm cô, hiện tại nghe cô khóc như đứa trẻ, từng tiếng gọi cái tên 'Nguyễn Chi Vũ' này, bà cực kỳ chấn động, cũng cực kỳ thương tiếc cô.
Không nghĩ tới cô lại tin tưởng người đàn ông nhà họ Nguyễn kia đến vậy.
"Hiện tại dì út sẽ liên lạc với cậu ta, dì lập tức gọi cậu ta đến thăm con..." Cố Như Yên nhẹ giọng mở miệng, vội vàng đồng ý với cô.
Nhưng chính bà lại không có ý định liên lạc với người nhà họ Nguyễn, bà nhìn xung quanh một vòng trong phòng bệnh này cũng không thấy di động của Trần Tử Huyên đâu, đại khái đã đánh mất lúc gặp tai nạn xe cộ rồi, nghĩ bụng, bà lấy điện thoại của mình ra, bà có số điện thoại riêng của ông cụ Nguyễn.
[Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau... ]
Âm thanh máy móc trả lời, không ngừng vang vọng trong phòng bệnh vắng lặng này.
Trong lòng Cố Như Yên cực kỳ lo lắng, ông cụ Nguyễn vốn không thường sử dụng số điện thoại này, còn về số điện thoại cá nhân của Nguyễn Chi Vũ thì bà lại không có, còn Đường Duật lại đang ở nước ngoài cũng không liên lạc được.
Lúc này cửa phòng bị người ta gõ dồn dập, Cố Như Yên quay đầu nhìn lại, tâm trạng càng thêm vội vàng xao động.
Là vị y tá trưởng trước đó, cô ta mở cửa phòng trực tiếp đi đến, lớn giọng quát một câu: “Vừa rồi bà không nộp tiền ở chỗ nhà xác, một ngày 800 tệ, hai thi thể trẻ sơ sinh đã để đó sắp bốn ngày, nhanh xuống bổ sung tiền đi."
"Còn nữa, hai cái thai chết lưu này cứ để ở đó cũng không phải cách, bệnh viện chúng tôi không có thừa chỗ, mấy người quyết định nhanh nhanh đi, xem nên xử lý thế nào..." Giọng nói lạnh lùng vô tình không có thiện cảm này, giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào trái tim người ta.
Trên giường bệnh, thân hình Trần Tử Huyên cứng đờ thấy rõ, cô hoảng sợ mở to hai mắt, mê mang thất thố, gương mặt vốn trắng bệch dần trở nên trong suốt, đến cánh môi cũng không khống chế được mà run rẩy.
Cố Như Yên giận dữ, tức tối chạy đến cửa phòng túm vị y tá trưởng kia đẩy ra ngoài.
"Cô có nhân tính không hả, cô đừng nói mấy lời đó trong phòng bệnh, đừng có kích thích nó!"
"Tôi chỉ làm chuyện mình nên làm, mỗi ngày ở bệnh viện đều xảy ra rất nhiều cuộc sinh ly tử biệt, bà còn muốn tôi dùng từ uyển chuyển thế nào nữa, chết rồi chính là chết rồi, chúng tôi đã nói lúc xảy ra tai nạn xe cộ thai nhi không còn hơi thở, thai chết lưu vẫn còn chiếm chỗ ở trong nhà xác."
Y tá trưởng lạnh lùng nghiêm mặt, nói chuyện tuyệt đối không khách khí, hếch cằm nhìn Cố Như Yên, hỏi lại một câu: “Chẳng lẽ, bà còn muốn để bệnh nhân chính mắt nhìn thấy hai cái thai chết lưu kia sao?"
"Đừng!"
Cố Như Yên theo bản năng kháng cự, chính mắt nhìn thấy thì quá tàn nhẫn.
"Bệnh nhân này ở bệnh viện chúng tôi đã lâu, tôi thấy cô ta lại không có người thân gì, bà cứ quyết định thay cô ấy đi, bà cũng thấy qua hai cái thai chết lưu ở nhà xác kia rồi, gương mặt đứa trẻ tím ngắt, trông rất u ám khủng bố, thứ này cực kỳ tà linh."
Y tá trưởng thấy bà không có phản ứng gì, vẻ mặt càng thêm mất kiên nhẫn: “Mỗi ngày bệnh viện chúng tôi tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân tử vong, tóm lại bà cũng không hy vọng mỗi ngày tôi đều đến bệnh phòng hỏi một tiếng xem khi nào mới xử lý hai cái thai chết lưu kia chứ, nhanh đưa đi hoả táng đi, như vậy mới có thể an bình được."
Nếu mỗi ngày mấy y tá này đều đến nhắc chuyện này thì cháu gái Trần Tử Huyên của bà thật sự sẽ phát điên.
Cố Như Yên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía vị y tá trưởng nọ, bà cực ghét thái độ xử sự của cô ta, nhưng quả thật nên sớm xử lý hai đứa trẻ chết lưu thai kia, như vậy mới có thể nhìn về tương lai phía trước.
"Hoả táng đi."
Bà nói một câu này thật sự rất nặng nề, rõ ràng là hai sinh mệnh nhỏ đáng yêu, cố tình phải dùng từ ngữ mang đầy chết chóc như 'hoả táng' để nói.
Y tá trưởng nghe bà nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta bày ra khuôn mặt tươi cười: “Thế hiện tại tôi đi sắp xếp luôn." Cô ta xoay người, bước nhanh rời đi như đang cực kỳ vội vã.
Cố Như Yên nghĩ ngợi, vội hô to một câu với bóng lưng vị y tá trưởng kia: “Chú ý nhất định phải giữ lại tro cốt của hai đứa trẻ."