Cô nhớ rõ trong bữa tiệc đính hôn của hai người, cô đã công khai từ chối anh.
Lúc ấy anh không nói một lời, chỉ dùng cặp mắt sâu như giếng cổ kia nhìn chằm chằm vào cô, chỉ cần anh liếc mắt một cái, cô suýt nữa đã mất hết hồn vía.
Rõ ràng cả hai đã quen nhau mười mấy năm, nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấu người này.
Hành động của cô năm đó đã khiến Văn Diễm anh mất hết mặt mũi trong toàn thành phố H, thế thì tại sao anh lại xuất hiện ở bia mộ của cô.
Trong lòng Tần Nguyệt thầm lo sợ, đầu ngón tay cũng bị véo đến trắng bệch.
“Hoa này không đáng giá bao nhiêu đâu, mấy đóa hoa hồng lam với Tulip đỏ bên kia sẽ bán được giá hơn đấy.”
Lông tơ cả người Tần Nguyệt dựng đứng hẳn, tự nhiên nghe thấy người phía sau nói một câu như vậy, cô không khỏi sững sờ.
Nhưng chỉ ba giây sau, cô đã lập tức phản ứng lại, sắc mặt cũng trở nên đen sì.
Cô nhìn những đóa cúc bị mình làm đổ rải rác trên mặt đất, Tần Nguyệt bỗng gào lên như vừa bị dẫm phải đuôi.
“Anh mới là đồ ăn cắp hoa đó, cả nhà anh đều là đồ ăn cắp!”
Lúc cô gào xong, cả thế giới chợt trở nên yên tĩnh.
Tần Nguyệt mới nãy còn hùng hồn nhưng khi vừa chạm vào cặp mắt đen sâu thẳm kia, hồn vía cô lập tức bay lên tận chín tầng mây.
Trên khuôn mặt của người đàn ông ngoài ba mươi trước mắt cô không hiện lên biểu cảm gì, duy chỉ có cặp mắt đen kia là thoáng dao động.
Dù anh đang đeo kính nhưng cũng không thể che giấu đi được ánh nhìn sắc bén bên trong, bộ âu phục màu xám được cắt may tỉ mỉ vận trên người càng tôn lên vẻ trưởng thành trong anh, nhưng cũng càng khiến Tần Nguyệt nhìn không thấu Văn Diễm.
Tần Nguyệt bị anh nhìn đến nỗi hoảng hốt, bèn né tránh ánh mắt của anh, đôi tay cũng bối rối không biết để đâu.
“Vậy là người nằm trong mộ có thù với cô?”
Nội tâm Tần Nguyệt đang kịch liệt tranh đấu, người đàn ông đã đến gần chỉ cách cô một bước chân.
Giọng nói thuần hậu vang lên bên tai khiến Tần Nguyệt không khỏi rùng mình, cô căng thẳng nuốt nước bọt đáp:
“Không có, tôi không quen biết cô ấy.”
“Ồ.”
Một tiếng ồ này nghe vô cùng kì quái, khiến tim Tần Nguyệt muốn nhảy dựng ra ngoài.
Cô cứ cảm giác như mình đang bị nắm thóp vậy, tim gan phèo phổi đều đang run rẩy.
“Không quen thì cô ở đây làm gì?”
Giọng điệu của người đàn ông vẫn không thay đổi, tiếp tục dây dưa với cô, không nhanh không chậm, lại khiến Tần nguyệt như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Tôi, tôi thấy người này trông khá giống mình, nhịn không được, tò, tò mò xem thử.”