Lần nào Thẩm Tinh Nguyệt cũng nói những lời rất vừa phải, khiến Thẩm Dung Nguyệt muốn nổi giận cũng không được, lại không thể phản bác.
Trong lúc tức giận, cô ta không còn biết lựa lời:
"Cô biết là tốt rồi! Đừng có thượng bất chính hạ tắc loạn, chuyên đi học thủ đoạn cướp người yêu của người khác!"
Khương Trinh biến sắc, đôi môi cũng trắng bệch.
Tần Nguyệt híp mắt lại, con bé này cùng lắm mới hai mươi ba, hai mươi tư tuổi mà nói chuyện thật cay độc.
Cô mặc kệ lời khuyên nhủ của Khương Trinh, khẽ cười nói:
"Nói đúng lắm, cướp người yêu của người khác thật sự khiến người ta khinh thường, chỉ có những kẻ đê tiện mới làm chuyện đó, anh Thượng, anh nói có đúng không?"
Vẻ mặt Thượng Bằng lập tức cứng nhắc, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tinh Nguyệt.
Thẩm Dung Nguyệt nổi giận, đang định chửi tiếp, thì trên lầu chuyển đến một tiếng quát lớn:
"Ồn ào gì thế! Không sợ bị người khác chê cười à!"
Người tới chính là Thẩm Tuấn Trì, cha của hai chị em Thẩm Tinh Nguyệt, gia chủ họ Thẩm.
Tần Nguyệt hạ mắt xuống, khẽ gọi một tiếng "bố".
Mà Thẩm Dung Nguyệt vừa nhìn thấy Thẩm Tuấn Trì, lập tức cảm thấy có chỗ dựa, làm nũng:
"Bố ơi, bố nghe xem, vừa rồi nó nói con..."
"Được rồi!" Thẩm Tuấn Trì nghiêm mặt nói: "Đừng để ý đến mấy người khó dây dưa!"
Chuyện này ông ta có chút thiên vị, nếu lúc này đứng ra che chở con gái lớn thì khó nói, huống hồ, chuyện vừa rồi bàn bạc còn cần con gái bé phối hợp.
Thẩm Dung Nguyệt tức giận, còn định nói gì nữa, đột nhiên hiểu ra điều gì, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trong con ngươi hiện lên vẻ hứng thú xem kịch hay.
Tần Nguyệt không biết hai cha con nhà này định làm gì, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh.
Thẩm Tuấn Trì quan sát cô con gái nhỏ càng ngày càng duyên dáng yêu kiều trước mặt, trong mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu, trầm ngâm một lát, ông ta đột nhiên nói:
"Tiểu Nguyệt, theo bố đến phòng sách một chút."
"Vâng."
Tần Nguyệt vỗ tay Khương Trinh Ý bảo bà đừng lo lắng, sau đó cô xoay người theo Thẩm Tuấn Trì lên lầu.
Lúc trở ra đã là hơn hai tiếng sau, vẻ mặt Tần Nguyệt vẫn điềm nhiên, không có gì bất thường.
Hai người Thẩm Dung Nguyệt đã rời đi, bữa trưa được ăn một cách yên ổn.
Nhưng trong lòng Tần Nguyệt không thể bình tĩnh nổi, nhớ đến lời Thẩm Tuấn Trì nói, cô bất giác siết chặt nắm tay.
Có đồng ý hay không, dường như cũng không do cô quyết định.
Cô hít sâu một hơi, lẳng lặng nhắm mắt lại.