Cô nhớ rõ người đàn ông này, hắn ta tên Vương Đạc, là một đạo diễn nổi tiếng trong cả nước, rất nhiều diễn viên đều phất lên từ phim của hắn ta.
Tần Nguyệt nhớ rõ tiếng tăm của hắn ta như vậy, không phải vì điện ảnh của hắn ta, mà là vì nhân cách tuyệt đỉnh của tên cặn bã này.
Năm đó khi cô vẫn còn là một nghệ sĩ ở Vân Thành thì bị hắn ta nhìn trúng, được mời làm vai chính phim mới của hắn ta.
Nhưng không ngờ thứ mà người này coi trọng lại chính cơ thể cô, căn bản không phải vì kỹ thuật diễn xuất của Tần Nguyệt.
Nếu không phải về sau Tần Chấn Trung phái người âm thầm xử lý hắn ta một phen, chỉ sợ cô đã thật sự…
Nghĩ đến đây, Tần Nguyệt nhịn không được mà siết chặt nắm tay.
Hôm nay cô gặp cảnh này, xem chừng hắn ta và Tư Kính Đường rất thân quen, vậy thì sự việc năm đó là Tư Kính Đường không biết rõ, hay căn bản từ đầu đến cuố đó đều là kế hoạch của hắn.
Trái tim Tần Nguyệt chợt thắt chặt.
Nếu đúng thật như cô nghĩ, thế thì có phải từ lúc bắt đầu Tư Kính Đường đã tính kế nhà họ Tần hay không.
Mục đích của hắn là gì? Có phải ba cô thật sự nằm trong tay hắn?
“Hóa ra là trợ lý Thẩm.”
Vương Đạc vươn tay, cười khanh khách nói:
“Hân hạnh hân hạnh, điều kiện của cô Thẩm tốt như vậy, không làm diễn viên thì thật đáng tiếc, cô có hứng thú…”
“Xin lỗi, đạo diễn Vương, tôi chỉ muốn làm tốt công việc trợ lý.”
Hắn ta còn chưa nói xong thì đã bị Tần nguyệt ngắt ngang.
Vương Đạc xấu hổ thu tay lại, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Mà Tư Kính Đường chỉ cười không nói, hắn cầm lấy ly rượu trên bàn nhấp một ngụm, vẻ mặt lười nhác vô cùng.
“Chú Tư, hôm nay cậu đã tới muộn, thế nào cũng phải tự phạt hai ly.”
Tư Kính Đường cười cười, chậm rãi đáp:
“Đạo diễn Vương, anh nói chí phải, nhưng mà hai ngày nay thằng em này đang bị đau bao tử, thật sự là không thể uống nhiều, để trợ lý của tôi thay tôi uống với anh nhé, được không?”
Nói xong hắn nhìn về phía Tần Nguyệt.
Tâm trạng Tần Nguyệt hơi trầm xuống, cô im lặng vài giây rồi ngẩng đầu lên khẽ cười một cái, thản nhiên nói:
“Đương nhiên là được rồi, đây là công việc của tôi.”
“Được, rất sảng khoái!”
Đạo diễn Vương vỗ đùi, cầm lấy bình Lafite vừa mới khui trên bàn, đổ đầy hai ly, rồi đẩy đến trước mặt Tần Nguyệt, cười ha hả:
“Cô Thẩm, không nhiều lắm, chỉ hai ly này thôi.”
Không nhiều lắm cái đầu nhà anh, đây là rượu vang Lafite 82 đó, mẹ bà hắn ta làm như nước sôi để nguội chắc?