Bước chân của Văn Diễm thoáng dừng lại, tay anh không tự chủ được mà nắm thật chặt, ánh mắt trở nên cực kì thâm trầm.
Sang sáng hôm sau, Tần Nguyệt từ từ tỉnh lại, đầu óc cô mê man.
Tần Nguyệt trở mình, co cả người lại, cảm giác mềm mại bên dưới khiến động tác của cô khựng lại.
Cô tự dưng nghĩ đến, không phải mình đang ở bên ngoài sao?
Sao lại…
Nghĩ đến đây, cô vội mở mắt ra, lúc này cô mới phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của Văn Diễm.
Tần Nguyệt bĩu môi, xem như anh cũng có lương tâm.
Tuy rằng cô hơi mệt trong người, nhưng Tần Nguyệt vẫn phải tỉnh dậy.
Hôm nay là ngày cô đồng ý đến Vân Thành đi làm, nếu cô đến muộn, không biết sẽ lại bị Tư Kính Đường kiếm cớ gì để hành hạ.
Cô bò dậy, mặc quần áo xong thì nhanh chóng đến phòng tắm rửa mặt.
Sau khi sửa sang hết thảy xong xuôi, cô mới bước ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, Văn Diễm đang ngồi dùng bữa trên bàn ăn.
Thấy cô, động tác anh thoáng dừng lại, Văn Diễm nói:
“Đến đây ăn sáng.”
Trong lòng Tần Nguyệt vẫn còn giận, cô lạnh lùng đáp:
“Không cần, cảm ơn Văn tổng đã cho ở nhờ tối qua, bây giờ tôi phải đi làm rồi.”
Nói xong, cô đi về phía cửa thì Văn Diễm chợt buông đũa xuống, không nhanh không chậm hỏi:
“Cô định đi bộ đi làm à?”
Tần Nguyệt ngây người, lập tức dừng chân.
Văn Diễm tiếp tục nói,
“Ngồi xuống ăn sáng đi, lát nữa tôi tiện đường đưa cô đi.”
Trên mặt Tần Nguyệt lộ vẻ nghi ngờ:
“Anh biết tôi đi làm ở đâu sao?”
Động tác của Văn Diễm khựng lại, anh giương mắt nhìn cô đáp:
“Cô làm ở đâu?”
Tần Nguyệt “hầy” một tiếng, trong lòng trái lại hơi yên tâm.
Cô nhanh chóng đi qua bưng lên sữa bò trên bàn lên chuẩn bị uống, chợt đối phương giữ tay cô lại, nói:
“Uống sữa bò lúc đói không tốt cho dạ dày, ăn xíu gì trước đã.”
Tần Nguyệt ngơ ra, trong lòng thoáng chua xót.
Tần Chấn Trung cũng từng thường hay nói như vậy, nhưng giờ đây…
Cô cúi đầu, che dấu nỗi đau xót nơi đáy mắt, ngoan ngoãn cúi đầu ăn bánh mì.
Trên đầu cô đột nhiên xuất hiện một bàn tay, động tác của Tần Nguyệt ngưng lại.
Cô ngẩng đầu lên thì lập tức thấy Văn Diễm đứng cách cô một cái bàn đang duỗi tay vuốt ve đầu cô.
Gặp được ánh mắt của Tần Nguyệt, anh hơi cong môi, thấp giọng nói:
“Ngoan lắm.”
Gân xanh trên thái dương Tần Nguyệt giật lên kịch liệt, cô thề, cô thật sự rất muốn cắn chết tên đàn ông thối này, dám xem cô là thú cưng, tùy tiện muốn sờ là sờ vậy đó!