“Không có gì.”
Tần Nguyệt ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi:
“Chừng nào thì tôi đi làm?”
“Ngày mai.”
Tư Kính Đường nghi ngờ nhìn cô, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
“Cô trực tiếp đến văn phòng chủ tịch tìm tôi, tôi sẽ tự mình sắp xếp cho cô.”
“Tự mình” có ý nghĩa thâm sâu khác, nhưng Tần Nguyệt lại chỉ mím môi không nói.
Tư Kính Đường cũng cảm thấy mất hứng, bèn không nhiều lời nữa, phất tay rời đi.
Tư Kính Đường vừa đi, Tần Nguyệt mới cảm thấy hơi thoải mái.
Thẩm Tuấn Trì nhanh chóng chạy lại hỏi:
“Không phải tối hôm qua con đã ở cùng với Văn tổng của Thịnh Viễn sao, sao anh ta không tới cùng với con?”
Tần Nguyệt nhìn ông ta một cái, cười trào phúng, đáp:
“Anh ta chỉ giữ con lại một đêm thôi, mắc mớ gì phải tới đây với con?”
Sắc mặt Thẩm Tuấn Trì thoáng xấu hổ, tuy ông ta trách Thẩm Tinh Nguyệt không hiểu chuyện, nhưng đối với chuyện bán con gái cầu vinh sự, ông ta vẫn thấy vô cùng áy náy.
Tần Nguyệt khinh bỉ tính cách của Thẩm Tuấn Trì nên cũng không muốn nói quá nhiều với ông ta, hơn nữa hôm nay cô đồng ý với yêu cầu của Tư Kính Đường cũng là có tính toán riêng của mình.
“Yên tâm đi, con sẽ không để nhà họ Thẩm xảy ra chuyện đâu.”
Thẩm Tuấn Trì giật giật môi, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Ông ta không ngốc, ông ta biết Tư Kính Đường giữ Thẩm Tinh Nguyệt lại tuyệt đối không phải vì hắn thích cô, còn chưa biết điều gì đang chờ đợi cô phía sau đâu.
Ông ta cũng chẳng dễ dàng yên tâm đưa ra quyết định này chút nào, nhưng chỉ đành lực bất tòng tâm, thở dài nói:
“Tinh Nguyệt, con yên tâm ở lại đây đi, ba có một căn hộ ở thành phố H, con cứ ở đó trước, lát nữa, ba sẽ kêu người sắp xếp hành lý đến đây cho con, bên phía mẹ của con, ba sẽ đối xử thật công tâm, nhà họ Thẩm chúng ta… đều dựa vào con đấy.”
Tần Nguyệt gật đầu, thản nhiên hỏi:
“Nhà ở đâu, con muốn đi nghỉ ngơi trước rồi ngày mai mới chuẩn bị chuyện đi làm.”
Thẩm Tuấn Trì vốn định cùng cô ăn bữa cơm rồi tâm sự vài câu, nhưng khi vừa nghe thấy giọng điệu này của Tần Nguyệt, ông ta cũng không dám nói nữa.
Ông ta chỉ đành đáp:
“Để ba bảo tài xế chở con qua đó.”
Nói xong ông ta lấy từ trong túi ra một sấp tiền, đưa cho cô nói:
“Ở đây ba có hai trăm ngàn, con thiếu gì thì cứ việc mua, nếu không đủ thì ba sẽ đưa thêm.”
Tần Nguyệt không từ chối, đáp dạ rồi nhận lấy.
Hai người tán gẫu thêm vài câu rồi Thẩm Tuấn Trì nhanh chóng phái xe riêng đưa Tần Nguyệt qua kia.