Chờ tới khi cô sửa sang xong ra tới, Văn Diễm đã quần áo chỉnh tề ngồi trên sô pha đợi cô.
Nghe thấy có tiếng động, anh lập tức buông tờ báo trong tay xuống rồi đứng lên, nói:
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Tần Nguyệt cảnh giác nhìn anh.
Người đàn ông thở dài, thấp giọng đáp:
“Về chuyện tấm ảnh tối hôm qua đó, tôi cần phải cùng cô đến chỗ Thẩm tổng giải thích một chuyến.”
Tấm ảnh? Thẩm tổng?
Chân mày Tần Nguyệt nhướng hẳn lên, cô trợn to mắt nhìn anh:
“Anh gửi tấm ảnh đó cho ba tôi xem rồi!”
Người đàn ông nhìn dáng vẻ ngơ ngác sửng sốt của cô, nhịn không được duỗi tay sờ lên đầu Tần Nguyệt:
“Thông minh lắm.”
Tần Nguyệt hoàn toàn choáng váng.
Bên phía Tư Kính Đường cô còn chưa giải thích với Thẩm Tuấn Trì, bên này lại lòi ra thêm một Văn Diễm.
Bây giờ dù thế nào thì cô cũng buộc phải bước vào vũng lầy này.
Nghĩ đến chuyện mình còn phải tiếp tục qua lại với Tư Kính Đường, cõi lòng Tần Nguyệt lập tức trở nên khó chịu và sợ hãi khôn cùng.
Nỗi khó chịu khiến cô hận lây sang người đàn ông trước mặt.
Văn Diễm thấy mèo Ba Tư cúi đầu, không nói gì, trông có vẻ buồn bực thì thoáng dừng lại.
Anh duỗi tay ra nâng cằm cô lên, lập tức một đôi mắt đỏ hoe đong đầy nước mắt với ánh nhìn xen lẫn sự thù hằn rơi vào tầm mắt của anh.
Trong lòng Văn Diễm thoáng chấn động, đầu ngón tay anh không tự chủ được mà quẹt đi giọt nước nơi khóe mắt cô.
Tần Nguyệt xoay mặt đi, né tránh sự đụng chạm của anh, cắn răng nói:
“Đừng động vào tôi!”
Câu nói này khiến đôi mắt vốn dĩ còn đang mơ hồ của Văn Diễm đột ngột tỉnh táo lên, anh thu ngón tay lại, thản nhiên nói:
“Tôi sẽ giúp cô giải quyết tất cả vấn đề…”
“Sau đó thì sao, tôi phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh? Giúp anh đối phó với việc bị người nhà ép kết hôn, còn đối phó với cả những con người khó hiểu theo đuổi anh đó nữa à?”
Tần Nguyệt không chờ anh nói xong, cô đã gào lên:
“Tôi chỉ là người được anh cứu một lần thôi, chứ không phải tôi thiếu nợ anh!”
Tần Nguyệt rống xong thì lập tức đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài, Văn Diễm nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt trở nên u ám.
Trong lòng Tần Nguyệt uất ức khôn cùng, cô vừa dụi mắt, vừa chạy xuống dưới lầu, nhưng lại bị người ta chặn ở cửa.
“Cô hai, Thẩm tổng bảo chúng tôi đến đón cô.”
Người dẫn đầu là tài xế ngày hôm qua, sắc mặt Tần Nguyệt hơi biến đổi.
Xem ra Thẩm Tuấn Trì vẫn luôn biết cô ở chỗ của Văn Diễm, vậy mà suốt cả đêm, ông chẳng hề tới tìm cô.