Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu cảm kỳ quái trên mặt Văn Diễm, thầm nói trong lòng, cho dù là như thế thì tôi cũng nên là S, còn anh là M.
“Bà ơi, cháu, cháu không sao, anh ấy thật sự không làm thế với cháu.”
“Nói bừa!”
Bà nội Văn buồn bực chu chu môi:
“Xem này, cả cánh tay của con đều bị sưng thành dạng gì rồi!”
Tần Nguyệt xấu hổ cười, cô rụt tay về, thực sự có loại cảm giác càng bôi càng đen, bèn quay đầu lại trừng mắt với người nào đó cứ luôn nhấp môi không nói: Anh nên nói một câu đi chứ.
Văn Diễm nhìn nhìn cô, thoáng nhấp môi vài lần rồi dìu bà đứng lên:
“Mai mốt cháu sẽ giải thích lại chuyện này với bà sau, Thiên Nhất đâu?”
Nếu bà đã trở về, Trịnh Thiên Nhất không thể không về theo.
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, phía cửa đã nhanh chóng truyền tới tiếng tươi cười:
“Đây, anh họ, em ở đây này.”
Lúc này, có một chàng trai tuấn tú rực rỡ như ánh dương mặc đồ đơn giản đang đứng ở cửa.
Tần Nguyệt âm thầm đánh giá, hóa ra đây là cháu đích tôn nhà họ Trịnh.
“Để cháu đưa bà nội về nhà cũ trước.”
“Bà không về!”
Bà nội Văn vừa nghe thế thì lập tức căng mặt:
“Bà muốn dẫn cháu dâu của bà về!”
Khuôn mặt Tần Nguyệt tối sầm.
“Anh họ, bà ngoại không chịu đi theo em, em cũng bó tay.”
Trịnh Thiên Nhất nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Văn Diễm thoáng dừng lại, anh cúi đầu nói nhỏ gì đó bên tai bà nội Văn, khiến bà vốn đang rất kiên định, lập tức phấn khích gật đầu, thấp giọng bảo:
“Cháu hứa đấy nhé?”
“Dạ.”
Văn Diễm gật đầu khẳng định.
Bà nội Văn cười cong mắt, gật đầu nói với Trịnh Thiên Nhất:
“Thiên Nhất, chúng ta về thôi.”
Trịnh Thiên Nhất nhướng mày, nhanh chóng đưa bà nội Văn ra ngoài, căn phòng tức khắc trở lại vẻ yên tĩnh.
“Anh đã nói gì với bà nội vậy?”
Tần Nguyệt tò mò lại gần hỏi.
Bà nội?
Văn Diễm nhìn cô một cái, ánh mắt có vài phần kỳ quái.
Tần Nguyệt giật mình, đột nhiên cô có loại dự cảm chẳng lành, bèn nhanh chóng lảng sang chuyện khác:
“Khi nào thì tôi có thể trở về?”
Người đàn ông hơi khựng lại, anh cúi đầu thì thấy cổ tay mèo Ba Tư bị sưng đỏ, bèn đứng dậy lấy hòm thuốc từ trong ngăn kéo ra, rồi lấy một ít thuốc mỡ.
“Đưa tay đây.”
“Hả?”
Trong lúc Tần Nguyệt còn đang ngơ ngác, người đàn ông đã cúi đầu, nghiêm túc thoa thuốc cho cô.
Ánh mặt trời rọi xuống khuôn mặt anh, trải lên ánh vàng nhàn nhạt, khiến cả người anh như toát lên một luồng tiên khí, lại càng nhiều thêm những phần khí chất khiến cô không hiểu được, tựa như cô thực sự chưa từng quen biết con người này.