Khốn khiếp! Tần Nguyệt hận đến cắn răng, người này giả bộ cũng nên có ranh giới chứ.
Cô không có tâm tư cùng anh chơi đùa, dứt khoát nói:
"Họ Văn, tôi muốn nói với anh, nếu muốn lấy lại những bức ảnh này thì giải quyết chuyện khách sạn Hâm Huy giúp tôi, tiện thể cả vấn đề bên nhà họ Thẩm cũng giúp tôi giải quyết luôn, nếu không, tôi sẽ đem mấy bức ảnh này đăng lên mạng, để mọi người nhìn thấy bộ dáng quyến rũ này của Văn tổng tập đoàn Thịnh Viễn!"
Ánh mắt Văn Diễm trầm xuống, tiếp theo, anh lại nhấc khóe môi lên, sau đó thản nhiên từ trên ghế sa lon ngồi dậy.
Áo choàng tắm trên người lơ lửng ở giữa cánh tay, theo động tác của anh, dần dần trượt xuống.
Mái tóc xõa lộn xộn ra trước trán, vô hình trung tăng thêm vài phần mê hoặc.
Tần Nguyệt nhìn đến choáng váng, vẫn còn chưa hoàn hồn.
Văn Diễm không biết từ lúc nào đã đứng trước người cô, hơi cúi đầu, kề sát vào lỗ tai cô, nhẹ giọng nói:
"Nhân vật chính mà giả quá, người khác sẽ không tin đâu!"
"Cái gì cơ?"
Tần Nguyệt còn đang tự hỏi những lời này có ý gì, tay Văn Diễm đột nhiên từ sau lưng vươn tới, đè hai tay cô lại.
Tần Nguyệt ngẩn người, cố sức giãy dụa,
"Anh sao có thể cởi dây ra được!"
Loại trói này là cô từng học theo một vệ sĩ bên cạnh Tần Chấn Trung, người nọ là lính xuất ngũ từ quân đội.
Theo lý thuyết loại trói chuyên nghiệp này, người bình thường không thể giải thích được, quả nhiên người đàn ông này không phải là người bình thường!
Văn Diễm nhếch khóe môi, cũng không nói lời nào, đột nhiên khom lưng ôm ngang cô.
Tần Nguyệt kinh hô một tiếng, khẩn trương nói:
"Họ Văn, anh muốn gì? Thả tôi xuống!"
Người đàn ông làm bộ không nghe thấy gì hết, ôm cô đi thẳng về phòng ngủ, sau đó không chút thương hoa tiếc ngọc ném cô xuống giường.
Tần Nguyệt bị thả xuống, còn chưa lấy lại tinh thần, trên người đã có thêm một sức nặng đè vào, thiếu chút nữa đã ép cạn không khí trong phổi cô.
Cô ho khan hai cái, dùng sức đẩy người đàn ông trên người mình ra, miệng hùng hùng hổ hổ nói:
"Họ Văn, anh bị bệnh à, xuống mau!"
Người đàn ông chẳng những không đi xuống, ngược lại còn đưa tay nắm lấy cằm cô, trầm thấp nói,
"Tôi nói, cô vẫn còn cơ hội để suy nghĩ về chuyện đó."
Tần Nguyệt trừng mắt, cô đương nhiên biết chuyện anh nói cô suy nghĩ là chuyện gì.
Bảo một cô gái đang ở độ tuổi đẹp nhất đời người đi dâng hiến cho một lão đàn ông ba mươi ba tuổi, hay nói thẳng ra là "vứt bỏ" chính mình cho lão đưa về làm vị hôn thê, đáp án cho chuyện này chỉ có một: Không đời nào!