Có thể là chuyện hôm nay quá mức hao phí tinh thần, chẳng lâu sau Tần Nguyệt đã ngủ thiếp đi.
Trong phòng ngủ, Văn Diễm tháo kính ra, nhẹ nhàng xoa xoa trán.
Anh đặt quyển sách trong tay lên bàn, cầm lấy chiếc cốc bên cạnh nhấp một ngụm trà, mắt đen thoáng nhìn đồng hồ treo tường, đã mười một giờ.
Anh rũ mắt xuống, vén chăn lên, xuống giường, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một cái chăn từ trong tủ, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Phòng khách im lặng, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của ai đó.
Văn Diễm dừng một chút, không bật đèn, lắng nghe âm thanh để tìm kiếm bóng người.
Anh đi về phía sô pha, vừa đứng vững, còn chưa kịp buông chăn xuống, trước mắt đột nhiên lướt qua một bóng đen, với tư thế sói đói nhào đến, đè anh xuống dưới ghế sô pha.
Gáy đập vào sô pha, cho dù sô pha rất mềm, nhưng lực tác động lớn vẫn làm cho anh có chút choáng váng.
Càng khiến cho gân xanh của anh nổi đầy đầu chính là do người phụ nữ này vốn đang ngủ say, bây giờ lại giống như một con bạch tuộc quấn xúc tu quanh người anh.
Hai tay cô quấn quanh hông anh, đã khiến cho đai của áo ngủ bị nới lỏng ra.
Nếu như bây giờ bật đèn lên, Tần Nguyệt chắc chắn có thể nhìn thấy, sắc mặt của người đàn ông đã trở nên đen xì.
"Cô làm gì vậy?"
Cho dù ở thế dưới, giọng nói của người đàn ông cũng không nhanh không chậm, nhưng lại lộ ra tia nguy hiểm.
Đáng tiếc Tần Nguyệt căn bản không coi ra gì, cô thô lỗ đem hai tay người đàn ông trói ngược lại sau lưng, vắt vào nhau tạo thành một cái nút thắt.
Nghe được giọng nói của người đàn ông, cô cười lạnh hai tiếng:
"Tôi nên hỏi anh làm gì mới phải, nửa đêm không ngủ, lén lút chạy ra phòng khách để làm gì! Tôi biết anh để tôi về nhà với anh là không có lòng tốt gì mà, anh có thù với ai đó, thấy tôi trông giống cô ấy, lấy tôi ra thế thân để trút giận đúng không? Tôi nói cho anh biết, anh không có cửa đâu!"
Lúc nói những lời này thật ra Tần Nguyệt có chút chột dạ.
Kiếp trước, mối quan hệ của cô với Văn Diễm thật sự không thể gọi là tốt.
Chính là bởi vì không tốt, cô mới không rõ vì sao người này lại tỏ vẻ hiển nhiên dự lễ tang cô, thế thì không trách được lòng tiểu nhân của cô.
Lời giải thích như vậy khiến Văn Diễm có chút dở khóc dở cười, chẳng qua tư thế lúc này của hai người khiến anh thật sự là cười không nổi.