Tần Nguyệt vừa ngẩng đầu, sắc mặt Triệu Tử Kỳ lập tức thay đổi, ánh mắt bà lộ ra vẻ không thể tin được.
Tần Nguyệt đang nóng máu, làm gì còn tâm tư để ý tới sắc mặt của bà, cô tiếp tục nói:
“Con trai bác tốt lắm sao, con nhỏ hơn anh ta tới mười một tuổi lận đấy, ai là đỉa ai là hạc, người sáng suốt vừa nhìn đã biết, bác đừng tự tôn con trai mình lên nữa! Một người ba mươi ba tuổi mà còn chưa lấy vợ, không phải quá xấu quá nghèo thì chính là phần cứng có vấn đề!”
Nửa câu trước của cô, Văn Diễm nghe còn lọt tai, nửa câu sau, cô trực tiếp khiến anh đen mặt.
“Cô, cô…”
Triệu Tử Kỳ chỉ vào cô, sắc mặt biến hóa liên tục.
Lúc này tự dưng Tần Nguyệt mới để ý thấy, hình như mình hơi quá lời rồi, cô nhìn trước ngó sau, đi từng bước nhỏ, lùi lại sau lưng Văn Diễm.
Anh quan sát thấy từng động tác nhỏ này của cô, mặt mày đột nhiên trở nên hòa dịu.
“Mẹ, những gì nên nói, con cũng đã nói xong rồi, hy vọng sau này sẽ không thêm một buổi xem mắt kì cục nào như vậy nữa!”
Nói xong, anh không thèm để ý xem Triệu Tử Kỳ phản ứng thế nào, đã vội kéo tay Tần Nguyệt rời đi.
Não bộ Tần Nguyệt chạy chậm, sau khi ra tới ngoài cô mới phát hiện có điều không đúng, nhỏ giọng nói với Văn Diễm nói với:
“Anh nói chuyện với mẹ mình như thế là không tốt đâu.”
Nào ngờ Văn Diễm đột ngột đứng khựng lại.
Tần Nguyệt theo sát phía sau anh, cô dừng lại không kịp, thế là đầu đập thẳng một cái bốp vào ngực anh, đau đến chảy nước mắt.
Cô che mũi mình lại mắng:
“Đáng ghét! Anh dừng lại sao không nói một tiếng?”
Văn Diễm không đáp, anh chỉ híp mắt nhìn cô, nửa ngày sau mới buồn bã hỏi:
“Sao cô biết tôi ba mươi ba tuổi?”
“À… Báo… Đọc báo thì biết.”
Ánh mắt Tần Nguyệt lơ đi, cô không dám nhìn thẳng vào anh, trái lại Văn Diễm cũng không tiếp tục truy vấn, mà chỉ kéo cô lên lại xe.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến trong lòng Tần Nguyệt vô cùng sợ hãi.
Tư Kính Đường, loại người có thù tất báo đó, nhất định hắn sẽ tìm tới nhà họ Thẩm, đến lúc đó chắc chắn Thẩm Tuấn Trì sẽ vì nhà họ Thẩm mà đẩy cô ra.
Nghĩ đến cảnh rơi vào tay Tư Kính Đường, máu trên toàn thân Tần Nguyệt lạnh đến đóng băng.
Vậy nên điều quan trọng trước mắt là thoát khỏi người này, xe vừa chạy khỏi nhà cũ cùa nhà họ Văn, Tần Nguyệt đã nhanh nhảu nói:
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, anh cũng nên thả tôi đi rồi đấy.”