Ngay lúc này, cô mới hay, hóa ra dù tên đàn ông này đã ba mươi ba tuổi rồi nhưng anh vẫn độc thân.
Đáng nhẽ với dáng vóc này của Văn Diễm, cộng thêm giá trị con người anh, không thể có chuyện đã lớn vậy rồi mà anh vẫn chưa có đối tượng.
Chẳng lẽ là vì năm đó cô từ hôn, nên đã làm lở dở hôn nhân của anh.
Nghĩ đến đây, Tần Nguyệt lập tức nảy sinh vài phần áy náy, vừa rồi là cô hồ đồ đồng ý với anh, nào biết còn có chuyện này.
Tức khắc Tần Nguyệt nảy sinh ý định rút lui, cô bước chậm lại, nhỏ giọng nói:
“Tôi không muốn đi nữa đâu, anh xấu tính quá đấy, rõ ràng anh kêu tôi giúp ứng phó với mẹ anh thôi mà, giờ tự nhiên lại lòi ra thêm đối tượng xem mắt, loại chuyện thọc gậy bánh xe này, tôi không làm nổi đâu!”
Văn Diễm liếc mắt nhìn cô, anh không nói gì, chỉ lấy di động từ trong túi ra, gọi đến một dãy số:
“Công ty giải trí Vân Thành phải không, giúp tôi nối máy đến trợ lý Trình…”
“Này…”
Tần Nguyệt giật lấy điện thoại của anh, cô nghe thấy bên kia truyền đến giọng nữ thì oán hận cắn răng nói:
“Tôi có nói là mình không đi đâu!”
“Điện thoại.”
“Tôi đã nói là tôi đi mà!”
Tần Nguyệt nóng nảy, con người này bị gì vậy!
Trong mắt người đàn ông ánh lên ý cười, anh nhắc nhở:
“Đó là điện thoại của tôi.”
Chậc…
Tần Nguyệt nhìn nhìn anh, rồi lại nhìn nhìn di động, cuối cùng cô đưa lại điện thoại cho anh, trong miệng còn lẩm bẩm:
“Tại anh nói không rõ ràng.”
Ánh mắt người đần ông khẽ động, anh không nói gì nữa, chỉ duỗi tay ôm lấy eo cô, dẫn cô đến thẳng phòng khách.
“Gia Thụy, tay nghề của con thật giỏi, trà này uống vào có vị ngọt thanh, chát mà không đắng, quả thật là người thạo nghề.”
Tại nhà cũ của nhà họ, trong phòng khách, một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi đặt tách xuống, vẻ mặt tán thưởng nhìn cô gái cử chỉ đoan trang ngồi đối diện.
“Bác gái quá khen, tay nghề này của con chỉ là hạng tự tìm tòi học lỏm thôi, căn bản không đáng nhắc tới, bác thích là con vui rồi.”
Cô gái mặc váy trắng nói chuyện nhã nhăn, toát lên phong thái của một tiểu thư khuê các chính hiệu.
“Thích chứ, sao mà bác không thích cho được, năm đó A Diễm cũng đi du học ở Nhật Bản, phương diện trà đạo này, nó còn hiểu biết nhiều hơn bác, đợi nó về rồi hai con…”
Bà còn chưa nói xong đã nhìn thấy hai người vai kề vai bước vào trong, sắc mặt lập tức tối xuống:
“A Diễm, hôm nay là ngày mấy, sao con còn dẫn theo người ngoài!”