“…”
“Hai người cũng đâu có quan hệ gì, nói đến thăm cô ấy thì cũng nên là người nhà cô ấy đến thăm mới phải.”
“…”
“Cha mẹ cô ấy đâu, đừng nói là vì cô ấy phạm phải lỗi sai gì mà bọn họ không chịu tới thăm cô ấy…”
Cô còn chưa vòng vo tam quốc xong, người đàn ông vốn đang ngồi xổm trên mặt đất chợt đứng phắc dậy, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô, chậm rãi hỏi.
“Cô muốn biết chuyện gì?”
Trong lòng Tần Nguyệt cả kinh, cô cười mỉa đáp:
“Tôi chỉ hỏi đại thôi.”
Sắc mặt Văn Diễm trầm xuống, anh nhìn cô chằm chằm, nói rõ từng câu từng chữ:
“Không quen biết mà lại tới mộ cô ấy, không quen biết mà lại biết cô ấy thích hoa cúc, không quen biết mà lại hỏi thăm người nhà của cô ấy, rốt cuộc cô là ai!”
Mặt Tần Nguyệt biến sắc, cô lắp bắp nói không ra lời.
Toang rồi, cô quên mất tính tình người này cực kì thận trọng, sao cô lại ngốc thế chứ, lại muốn moi thông tin từ anh!
Cô vừa thầm mắng xong, chợt cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến.
Đợi tới khi Tần Nguyệt nhìn rõ bóng người tới rồi, sắc mặt cô tức khắc trở nên trắng bệch.
Người đang đi đến mặc một chiếc áo gió màu xanh đen, trên gương mặt tuấn tú gian tà kia không hiện lên bất kì biểu cảm gì, giữa mày vẫn lộ ra chút âm u lạnh lẽo như trước.
So với lúc cô tỉnh lại… không, so với hai năm về trước, vẻ mặt đó càng thêm âm trầm khủng bố, không ai bì nổi.
Tần Nguyệt căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, Tư Kính Đường, chúng ta lại gặp nhau rồi…
Người này khiến toàn bộ cảm xúc yêu hận trong cô đều tuôn trào, nhất thời cô vừa hận lại vừa sợ.
Tần Nguyệt cúi đầu theo bản năng, tránh ở sau lưng Văn Diễm, bàn tay nắm lấy ống tay áo của anh, như đang tìm kiếm sự che chở.
Gợn sóng nơi đáy mắt Văn Diễm càng nhiều thêm, anh không đẩy cô ra, ngược lại còn hơi điều chỉnh vị trí, dùng toàn bộ tấm lưng để che chắn cho cô.
Đương nhiên là Tư Kính Đường nhìn thấy động tác này của anh, cũng thấy vóc dáng nhỏ nhắn đang nấp sau lưng Văn Diễm.
Hắn cong khóe môi trào phúng, lạnh lùng nói:
“Văn tổng thật có tâm, còn nhớ rõ ngày giỗ của vợ tôi, anh còn dẫn theo tình mới đến phúng viếng sao?”
Văn Diễm thản nhiên nhếch miệng, dửng dưng nhìn hắn chiếc váy cưới trong tay hắn, không mặn không nhạt nói:
“Người cũng đã chết rồi, năm nào Tư tổng cũng tới đây để đốt thứ đó thì có ích gì?”
Thoáng chốc sắc mặt Tư Kính Đường trầm xuống, hắn lạnh lùng đáp:
“Dù đã chết thì cô ấy vẫn là vợ của Tư Kính Đường tôi!”