Mạn Giai Khuynh nhìn thấy Mạc Tùy Tuyết đi rồi mới thư hồi tầm mắt, Dục Ưu Hành lái xe trở về nhà.
Cô ngồi nhìn phong cảnh náo nhiệt ngoài cửa xe qua một lớp kín, vị nào đó sợ cô bị lạnh nên đã đóng kín cửa.
Nhưng cô lại muốn mở cửa ra để thoáng gió mà.... vả lại cô cũng không yếu đuối như thế.
Cô thở dài, lại không kìm được suy nghĩ về Mạc Tùy Tuyết, dù sao cũng là em gái cô, cô cũng không nỡ bỏ đi tình thân, nhưng cô không biết vì sao Mạc Tùy Tuyết lại suy nghĩ như vậy, hay đúng ra là phải hỏi Mạc gia vì cớ gì vẫn cứng đầu như thế, Mạc Tùy Tuyết không có tội, họ lại nhẫn tâm từ nhỏ đã gieo rắc những suy nghĩ độc đoán vào trong đầu một đứa con nít....
Đó chỉ là tai nạn, nhưng sao Mạc gia lại không tin?.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mạn Dĩnh Chi về nước, nơi tá túc chính là nhà ba Mạn, ông cũng vui vẻ bảo người đi dọn phòng, mấy hôm nay bởi vì mọi người đông đủ, là một người họ Mạn, cô cũng thường xuyên trở về nhà góp vui với Mạn gia.
Mạn Giai Khuynh vừa vào cửa, cô em gái mới trở về 15 tuổi đã chạy ra kéo tay cô, vui vẻ kể lể này nọ với giọng tiếng trung nói sứt mẻ, cô cười cười xoa đầu cô nhóc này.
Tư tưởng người nước ngoài phong phú, cô nhóc Đông Túy Mê này bỗng dưng thích nói chuyện ríu rít cùng cô.
Chắc có lẽ hôm trước cô cho cô nhóc này ăn món ngon đi, thật là.... nói món ngon gì đó thì cũng không chắc, đó là món ăn bổ sung dinh dưỡng do Dục Ưu Hành làm cho cô, bởi do cô ngán quá, vì thế trong lúc ăn nhân tiện rủ rê thêm người để góp sức " nhai nuốt " nó, cô kéo theo cô nhóc này.
Không ngờ cô nhóc này cực kỳ thích rau cải, vì vậy giúp cô được phần nào....
Có lẽ nhóc này gần gũi với cô hơn cũng nhờ cái đó.
Lúc này Dục Ưu Hành vác đồ bước vào, nhìn thấy cảnh Đông Túy Mê lắc mạnh tay cô thì tim anh suýt nhảy ra ngoài, lo lắng chạy đến, bên trong Mạn Dĩnh Chi cũng bước ra.
Bà nhìn thấy cũng y hệt Dục Ưu Hành, nhất thời đen mặt quát Đông Túy Mê một trận, cô nhóc lúc này ỉu xìu trốn sau lưng cô.
Cũng do chiều cao cô nhóc này cao tới mang tai cô, cơ thể cũng lớn, cho nên cô nhóc nhảy ra sau lưng cô che giấu là hoàn toàn vô ích.
Cô vóc người nhỏ nhắn.... còn cô nhóc này lại đô con như thế, cô nghĩ tương lai sẽ còn cao hơn nữa đấy.
" dì, không sao đâu, em ấy cũng không có làm gì mà ".
Mạn Dĩnh Chi nhìn cô:" không làm gì cũng không được, dì mấy hôm trước không biết con mang thai nên mới để nó đi theo con chơi cùng, dì bây giờ thì biết rồi, sẽ không để nó làm loạn nữa, con đừng đi lại quá nhiều trong mấy tháng đầu ".
" vâng, vâng ... dì nói đúng ".
Cô không suy nghĩ thì cũng biết đây là thành quả của Mạn ba cố ý khoe khoang đây mà, nếu không nghe lời chắc dì ấy sẽ vẫn mắng Đông Túy Mê mất.
Lúc này cô nhóc bên cạnh kia đột nhiên nhảy ra, ngạc nhiên hỏi:"Chị.... chị có....baby?".
Cô gật đầu.
Cô nhóc thấy cô xác định thì lại vui vẻ nhảy lên:" tốt quá, tốt quá, em bé sẽ rất dễ thương ".
Mạn Giai Khuynh phì cười, Mạn Dĩnh Chi lại kéo cô nhóc:" con đã biết chị có em bé thì đừng chạy nhảy nữa, sẽ va phải em bé ".
Cô nhóc hứa rất chắc chắn.
" con đó, mau mau vào nhà đi, có thai đừng để cảm lạnh ".
Cô cười:" vâng, mọi người vào nhà thôi ".
Cô được Dục Ưu Hành đỡ, theo mọi người vào nhà, gần khu vực nói chuyện khi nãy, lúc này ngoài bờ tường, Mạc Tùy Tuyết không biết đã đứng từ lúc nào, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.
Chỉ thấy Mạc Tùy Tuyết hai hốc mắt đỏ tươi, tay nắm thật chặt, gồng mình oán hận.
Bờ tường ở góc này tuy hơi xa cổng vào nhưng vẫn có thể nghe rõ người bên trong nói chuyện gì, mặc dù âm thanh có chút nhỏ.
Cô ta cắn chặt răng, khi nghe tiếng em gái cùng mẹ khác cha của mình được yêu thương, vui vẻ mà sống, trong lòng đã dâng lên oán hận.
Khi nghe Mạn Giai Khuynh có thai, cô ta lại y hệt như thú hoang, điên cuồng không kiểm soát.
E là đã cứu vãn không nổi....
Cô nghe ba Mạn nói, Mạn Dĩnh Chi sẽ đến thăm Mạc Tùy Tuyết, cô liền cảm thấy có linh cảm không tốt, Hai người gặp lại thì sẽ ra sao đây chứ?.
Hận thù của Mạc Tùy Tuyết nhiều như vậy....
Cuối tuần, Mạn Dĩnh Chi đến Mạc gia gặp Mạc Tùy Tuyết, lúc này Mạc Tùy Tuyết khuôn mặt tiều tụy mặt áo bành tô, trông thực vô hại.
Mạc Tùy Tuyết bước ra, khi thấy Mạn Dĩnh Chi thì chạy tới ôm bà bật khóc.
Bà được ôm có chút sửng sốt, từ nhỏ Mạc Tùy Tuyết đã hận bà, bà chưa bao giờ ôm nó, hôm nay nó lại ôm bà khóc, dù sao cũng là con gái của bà, bà cũng đau lòng ôm lại Mạc Tùy Tuyết.
Mạn Dĩnh Chi thấy Mạc Tùy Tuyết khóc thì suy nghĩ ngay đến cảnh Mạc Tùy Tuyết bị bắt nạt.
" con có phải bị mấy người đó bắt nạt?".
Mạc Tùy Tuyết lau nước mắt, lắc đầu:" không phải, bởi vì con nhớ mẹ mà thôi ".
Làm mẹ, nghe được câu này tim bà lại đau.
Lúc này hai người đang ở trước cổng Mạc gia, Chồng bà thì ở trong xe, bà tự thân xuống một mình.
Hai người đứng đây nói chuyện không hợp, vì thế bà kéo Mạc Tùy Tuyết qua một bóng râm.
" con không hận mẹ sao?".
Bà hít hít mũi.
Mạc Tùy Tuyết lắc đầu:" con đã hiểu mọi chuyện, mẹ, con sẽ không hận mẹ, mẹ là mẹ của con".
Lần này Mạn Dĩnh Chi cũng khóc, Hai người ôm nhau khóc một lúc, Mạc Tùy Tuyết mới nói:" lúc trước, mẹ không giận con chứ?".
Bà lắc đầu:" không, mẹ không giận con, làm sao mẹ lại giận con được chứ, chuyện này cũng do mẹ sai, mẹ mới là người phải xin lỗi ".
" mẹ, không cần, con cũng có lỗi, không cần phải xin lỗi con ".
Hai người lại ôm nhau, Mạn Dĩnh Chi vuốt ve mái tóc Mạc Tùy Tuyết, Hai mắt rưng rưng lệ.
Mạc Tùy Tuyết hít mũi:" lúc trước con làm sai, còn có lỗi với chị giai khuynh, chị ấy. .. chị ấy....".
" mẹ nghĩ nó cũng sẽ không trách con ".
Mạc Tùy Tuyết nghiêng đầu:" thật chứ mẹ?".
Mạn Dĩnh Chi gật đầu.
" con khỏe mạnh là mẹ rất vui....à, con có muốn gặp em gái con không?, con bé có nét rất giống con ".
Mạc Tùy Tuyết lúc này đã không khóc nữa, trong tâm trí lại rất hả hê, cô ta âm thầm lẩm nhẩm:" xin lỗi à, nằm mơ đi, sẵn tiện có cô em gái này, giải quyết nó luôn một thể ".
Mạc Tùy Tuyết nhìn Mạn Dĩnh Chi:" mẹ, con chỉ sợ em ấy không muốn gặp con ".
" làm sao có thể, nó sẽ thích con ".
Mạc Tùy Tuyết đạt được mục đích, không muốn ở lâu nữa, chỉ nói mình muốn gặp em gái và với Mạn Giai Khuynh để xin lỗi, nhờ bà hẹn giúp, thấy con gái thay đổi, bà liền chấp thuận, còn nói chỉ muốn gặp duy nhất hai người, người thứ ba đến cũng không được.
Mạn Dĩnh Chi cảm thấy điều kiện có vẻ quái lạ, nhưng do quá vui mừng vì sự thay đổi của con gái, bà cũng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý.
Mạc Tùy Tuyết nghe xong mới dùng vẻ mặt "quyến luyến" rời đi, cô ta biết, nếu do cô ta hẹn, Mạn Giai Khuynh nhất định sẽ không đến, nhưng do Mạn Giai Khuynh mời sẽ khác.
Cô ta khi nhìn Mạn Dĩnh Chi rời đi, vẻ mặt vặn vẹo đầy oán hận liền xuất hiện, Mạc Tùy Tuyết khẽ mắng:" một bà già ngu xuẩn, cha tôi chết do bà, chính bà cũng bỏ rơi tôi, bà nghĩ tôi sẽ tha thứ cho bà sao " rồi bỏ đi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mạn Giai Khuynh nghe Mạn Dĩnh Chi kể lại mọi chuyện về Mạc Tùy Tuyết thì vô cùng ngạc nhiên, cô không hiểu, tính cách của Mạc Tùy Tuyết có thể thay đổi sao?, cô đã tin chắc, con người của Mạc Tùy Tuyết sẽ không thể đào tạo lại được, Cô rất hiểu rõ con người của Mạc Tùy Tuyết, nhưng.... Mạc Tùy Tuyết thay đổi nhanh quá.... có vấn đề?.
Cô không nghĩ ra....
Đến khi Mạn Giai Khuynh nghe dì nói Mạc Tùy Tuyết muốn gặp cô xin lỗi thì cô vô cùng ngạc nhiên hơn nữa.
Gặp cô sao?.
" phải, là như vậy, con bé còn muốn gặp Túy Mê, nó rất chân thành ".
Đến giờ Mạn Dĩnh Chi vẫn còn chấm nước mắt, Đông Từ ngồi một bên lau nước mắt cho Mạn Dĩnh Chi, khẽ thở dài, ông tuy là chồng của bà nhưng dù sao chuyện này ông cũng không thể tham gia, từ đầu đến cuối chỉ im lặng.
MạnGiai Khuynh nhíu mày, Thật sao....?.... Mạc Tùy Tuyết đã thay đổi sao?....hay là có âm mưu khác?
Không chắc chắn, nhưng mà khả năng này vẫn có thể xảy ra.
Mạn Dĩnh Chi có lẽ nhìn ra được cô đang bất an, bà khẽ lay cô:"thật sự, con bé đã thay đổi rồi".
Thật?.
Cô suy nghĩ một chút, nếu Mạn Dĩnh Chi đã nói như thế, vậy thì cô tạm tin đi.
Hy vọng Mạc Tùy Tuyết xóa bỏ được thù hận mà sống cho mình.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-