Mạn Giai Khuynh suy tính trong đầu, nghĩ nghĩ thời gian này đang thảnh thơi, vì thế quyết định nắm tay Dục Ưu Hành đi du lịch.
Kết quả.... du lịch không thể đi mà còn cho Dục Ưu Hành thêm một kinh hỉ.
Kết quả...... cô có thai rồi.... 2 tháng.....?.
Mạn Giai Khuynh nằm trong phòng siêu âm, vẻ mặt như dại ra, cúi đầu nhìn bụng phẳng lì thoa đầy "dầu bóng" của mình, thiết bị áp lên bụng di chuyển, màn hình kế bên xuất hiện hình ảnh, cô không biết phải miêu tả ra sao.
Cô nhìn Dục Ưu Hành đang đứng ngồi không yên ở kế bên, hai mắt đang nhìn màn hình đến phát sáng, vẻ mặt ngốc trân thì đột nhiên muốn cười.
Đương nhiên là cô cũng muốn nói, kế hoạch dụ dỗ Dục Ưu Hành... thành công mĩ mãn.
Như thường lệ, Mạn Giai Khuynh và Dục Ưu Hành mỗi lần rảnh sẽ trở về nhà Ba Mạn ăn cơm tối, vừa bước vào cửa, Mạn Giai Khuynh liền ngửi được một thứ mùi hương tanh tưởi làm cô chùn bước, dạ dày muốn biểu tình.
Mạn Giai Khuynh cố nén cảm giác buồn nôn xuống mà bước vào, cô cảm thấy kì lạ, cảm giác mẫn cảm này cô đã bị nhiều ngày nay rồi, vì thế ở nhà cô tuyệt đối không có thực phẩm tanh như cá, thịt,...
Thời gian này, cô đều cho Dục Ưu Hành ăn chay...mà Dục Ưu Hành cũng không hó hé cái gì.
Nếu biết hiện tượng này do có thai thì cô đã không bàng hoàng rồi, cũng do hai người kiến thức không đủ, cô thì không hiểu rõ các hiện tượng lúc có thai này nên không biết, còn Dục Ưu Hành.... với một người 30 tuổi từ trước đến nay không gần nữ sắc như anh, thì càng không biết.
Cô còn định nếu vài bữa sau nó không hết, cô sẽ đi khám, nhưng chưa kịp đến bệnh viện thì liền biết có thai rồi.
Mạn Giai Khuynh lúc đầu cố gắng trầm mặt bỏ qua thứ mùi kinh khủng kia mà nói chuyện với ba Mạn, cho đến khi dì giúp việc dọn ra món cá hầm nấm cô thích, cô liền không nhịn được nữa mà hấp tấp ôm miệng chạy thẳng vào tolet.
Cái mùi từ xa đã chịu không nổi, nay lại đặt ngay dưới mũi như tra tấn người.
Khi cô chạy vào, Dục Ưu Hành cũng hấp tấp chạy theo sau, thấy cô cúi đầu nôn thốc nôn tháo toàn là nước thì sắc mặt đại biến, lo lắng không thôi.
Ba Tiêu và Mạn Lâm Kỳ cũng gác đũa chạy vào nhìn một chút, sắc mặt ai nấy đều nhăn tít.
" con có phải ăn phải thứ gì bị hỏng không?".
Mạn Giai Khuynh nôn xong, cả người vô lực được Dục Ưu Hành ôm ra phòng khách, lúc này ba Mạn hỏi, cô mệt mỏi lắc đầu, cơm cũng không muốn ăn nữa.
Có lẽ bệnh của cô ngày một nặng thêm rồi.....
" ...mọi người cứ ăn cơm đi, con không sao, nằm một chút sẽ ổn mà ".
Mạn Lâm Kỳ nhìn cô:" ăn uống gì nữa, lo cho em còn không kịp nào có tâm tình ăn cơm".
Ba Mạn hai tay để trên gối:"chúng ta đưa con đến bệnh viện ".
Vừa vặn dì giúp việc châm thêm trà, Dục Ưu Hành rót cho cô một chén trà, thổi cho đỡ nóng mới đưa cho Mạn Giai Khuynh, cô nhận lấy uống một hớp.
" tôi nghĩ có lẽ tiểu thư đã mang thai ".
Dì giúp việc từ đầu đến cuối thấy được mọi việc, lúc bưng tách trà đi vào đã nhìn cô một cái nghiền ngẫm, rồi bước vào phòng bếp, lúc sau ôm tách trà đã châm xong quay trở lại, nghe được ba Mạn nói như thế, bà liền nói ra chủ ý.... hiện tượng nôn nghén, phụ nữ như bà không hiểu hay sao.
Mọi người giờ phút này đều nhìn dì giúp việc, ngay cả cô, dì ấy kaij nói:" bình thường phụ nữ có thai rất mẫn cảm, có người nôn nghén, có người thì không cảm nhận được gì, chỉ là cả người mỗi ngày đều mệt mỏi ham ngủ, tôi nghĩ Tiểu Thư thuộc loại thứ nhất, nôn nghén ".
Mạn Giai Khuynh cũng bị cô nói cho tỉnh táo, sững sờ nhìn Dục Ưu Hành mặt đối mặt....
Quả thật là cô dạo này ngủ hơi nhiều, nằm xuống nơi đâu đều có thể ngủ, chỉ là bình thường cô không mệt mỏi thôi.
Có thai?... bây giờ cô nhớ lại thật mới nhớ ra, các hiện tượng này, cô đa phần đều có.
Dục Ưu Hành lúc này nhanh chóng ôm cô đứng dậy, định ôm cô đi bệnh viện kiểm tra.
Mọi người cũng hưng phấn phụ giúp Dục Ưu Hành một tay.
Cô nhìn sắc trời tối om ngoài cửa, nhéo nhéo anh một cái:" giờ này ai còn khám thai bao giờ, bây giờ đi nhập viện thì có thể, ngày mai chúng ta mới có thể đi ".
Dục Ưu Hành đứng sững nhìn cô, bộ mặt có vẻ ngốc ngốc.
Ba mạn nhờ cô nhắc cũng sực nhớ ra:" ỡm ờ... nói cũng đúng ".
Chỉ do ông nghe tin có cháu ngoại liền vui đến quên mất.
Mọi người đều sốt ruột không biết cô có thai hay là không, có thể nói là đứng ngồi không yên, Dục Ưu Hành thì khỏi nói nữa, chắc do bị kinh hách quá trớn mà nói lắp nãy giờ, bị cô cười nhạo thì nhất trí im lặng là vàng không mở miệng nữa.
Cuối cùng, cô đề nghị mua que thử thai.
Mạn gia tiễn hai người về nhà, hứa sẽ mua que thử rõ ràng sẽ gọi điện cho Mạn gia báo tin.
Trên đường về, có đi ngang qua nhà thuốc lớn, Mạn Giai Khuynh định mở cửa xuống mua nhưng Dục Ưu Hành nhất trí không cho, bắt cô ngồi tại chỗ, tự mình bước vào nhà thuốc mua que thử thai.
" để anh "
Mạn Giai Khuynh ngồi trong xe nhìn Dục Ưu Hành vẻ mặt lạnh lùng đi từ nhà thuốc ra, cô bật cười, boss nhà cô biểu cảm thú vị quá..... haha....
Dục Ưu Hành bước vào xe, đưa cho cô túi nilong đựng que thử thai rồi thắt dây an toàn lái xe về nhà.
Mạn Giai Khuynh trở về nhà, việc đầu tiên là cầm nó vào nhà vệ sinh, loay hoay một lúc lâu, đến cả Dục Ưu Hành đợi ở ngoài cũng thấy sốt ruột mới cầm que thử thai 2 vạch bước ra, giơ nó trước mắt Dục Ưu Hành.
Chỉ biết Dục Ưu Hành nhìn nó chằm chằm rồi lại nhìn cô, vẻ mặt như uất ức lắm:" Bà xã, anh không hiểu".
" quên mất ".
Mạn Giai Khuynh chớp mắt nhìn anh, quên mất là anh nào có biết đến mấy thứ này.
Cô lại nhìn anh cười:" em có thai".
Trong bụng của cô có kết tinh tình yêu của hai người.
Lúc này Dục Ưu Hành mới run run, nhè nhẹ tiến đến vuốt ve bụng cô, sắc mặt rất chi là tức cười.
Boss của cô bình thường thấy người chết mặt không biến sắc, sao hôm nay lại....
" anh được làm cha rồi ".
Dục Ưu Hành thì thào.
" đúng rồi, là con của chúng ta, anh có vui không?".
Dục Ưu Hành cưng chiều nhìn cô:" anh rất vui, con gái chúng ta sẽ giống em ".
Mạn Giai Khuynh:\( \-\- \_ \-\-!!! \).
Cái người này, cố chấp quá~~
" nếu là con trai thì sao?".
" không, nhất định là con gái trắng mềm".
Mạn Giai Khuynh: \( \-\- \_ \-\-!!! \).
Ngay sau đó, Dục Ưu Hành lập tức đi gọi điện thoại thông báo, Ba Mạn nghe tin thì vui vẻ hẳn ra, nhưng để chắc chắn hơn, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra.
Mạn Lâm Kỳ ngồi kế bên cũng biết tin, nhìn ba Mạn:" vậy ba sắp có cháu rồi thì đừng ép con kết hôn nữa ".
Ba Mạn gác máy, nghe anh nói thì lườm mắt nhìn:" anh giỏi lắm, anh nhắc tôi mới nhớ, hai hôm nữa anh đi với tôi qua Tiệp gia chúc mừng lễ mừng thọ của cụ Tiệp đi".
Vẻ mặt Mạn Lâm Kỳ như mướp đắng, anh biết ngay đó sẽ không yên ổn gì cả, cũng không nghĩ sẽ là đi chúc mừng lễ mừng thọ đơn giản như thế.
Mạn Lâm Kỳ trốn chạy lên lầu.
\( tội anh...há há \).
Có thai, cô cũng chỉ thấy bình thường, nhưng có vẻ người nào đó rất là chờ mong và cẩn thận, buổi tối ngủ cũng không dám ôm cô sợ đè bụng của cô.
Mạn Giai Khuynh đành ôm cánh tay anh, còn Dục Ưu Hành nằm ngay đơ như khúc gỗ trên giường, anh lại sợ đè bụng của cô....
Cái người này......
Cô vẫn vui vẻ ôm cánh tay anh liêm diêm ngủ, lúc đang mơ màng, bỗng dưng cô sực nhớ ra cái gì đó, nhảy dựng làm Dục Ưu Hành cũng hoảng hốt theo.
Cô nhớ ra cái gì đây, Mạn Giai Khuynh lườm anh, cô nếu như mà chính xác có thai thì.... cô sực nhớ ra hai hôm trước cô với anh vừa mới làm tình, Dục Ưu Hành làm tương đối kịch liệt... nếu cô có thai thì có làm sao không đây?.
Mạn Giai Khuynh vò đầu, nói với Dục Ưu Hành, anh nghe xong vẻ mặt như thể hối hận đến xanh ruột, lo lo lắng lắng, muốn nhanh chóng đem cô đến bệnh viện mặc kệ có khám hay không, bị cô ngăn lại, cuối cùng cũng không đi mà kiên nhẫn chờ trời sáng.
Cuối cùng ép cô đi ngủ còn bản thân thì ôm cô thức suốt một đêm, sáng sớm cô thức dậy nhìn hai mắt đỏ hoe của anh liền hoảng hồn rồi đau lòng, xoa xoa thái dương cho anh, thật là, biết như thế đã không nói cho anh, Dục Ưu Hành có vẻ vội, ngành chóng ăn xong bữa sáng thì đến bệnh viện.
Lúc bác sĩ khám chính xác là cô đã có thai, thai nhi rất khỏe mạnh, Dục Ưu Hành liền hỏi bác sĩ lại hai lần, bác sĩ khẳng định thai nhi khỏe mạnh, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạn Giai Khuynh đau lòng chết di được.