Xe từ từ chạy vào khuôn viên Mạn Gia, Mạn Giai Khuynh nhẹ nhàng thở ra, phù, thật may, cuối cùng cũng về tới nhà.
Cô âm thầm cảm thấy may mắn, từ đầu đến cuối, cô ngồi trong xe, liên tục bị Mạn Lâm Kỳ quấy rầy, nói hết đông hết tây, làm lỗ tai cô rối loạn đến nỗi ong ong.
Mạn Lâm Kỳ, anh thật là vô cùng nói nhiều.
Từ đầu đến cuối, tuy cô nói chuyện hết đông hết tây với Mạn Lâm Kỳ nhưng vẫn luôn chú ý đến Dục Ưu Hành ngồi nghiêm túc bên kia, ai đó vẫn chăm chú trò chuyện với ba Mạn, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn cô cái nào, làm Mạn Giai Khuynh vô cùng tủi thân.
\( vài lời của tác giả: Mạn Giai Khuynh, chị chắc chưa???\).
Tuy vậy Mạn Giai Khuynh luôn có cảm giác rùng mình, thật kì lạ, cảm giác như bị ai đó quan sát nhưng lại không biết là ai, Dục Ưu Hành và ba Mạn đang nói chuyện, tài xế thì lái xe, cô thì ngồi tám với Mạn Lâm Kỳ, không còn ai khác.
Mạn Giai Khuynh thắc mắc nhưng cũng không làm gì được.
Cô bước vào nhà, ba Mạn liền ngỏ ý bảo Dục Ưu Hành và Mạn Lâm Kỳ vào thư phòng, trước khi đi, cuối cùng Dục Ưu Hành cũng quay lại nhìn cô một lần, cái nhìn như thiêu đốt làm cho cô lập tức đỏ mặt quay lưng chạy lên lầu.
Vừa về phòng, Mạn Giai Khuynh liền ngã nhào xuống giường lớn mà lăn lộn, áp chế tim đập thình thịch của mình.
Thật sự ngượng ngùng chết đi mất.
Mạn Giai Khuynh lăn qua lăn lại, cuối cùng do mệt mỏi mà ngủ quên mất.
Thời gian dần trôi qua, trời bắt đầu xẩm tối, ba người đàn ông mới từ trong thư phòng bước ra, mỗi người một vẻ mặt riêng.
Ba Mạn thì vui vẻ.
Dục Ưu Hành vẻ mặt vẫn như cũ, nhưng nếu nhìn kĩ mới thấy khóe miệng anh hơi nhếch.
Mạn Lâm Kỳ thì nhìn có vẻ gian tà xen lẫn một chút căm hờn nhìn về phía Dục Ưu Hành mà chẳng dám làm gì.
Nói thừa, lúc nãy 3 người đàn ông bàn về chuyện hôn sự của Mạn Giai Khuynh, làm anh trai như anh, chưa được cận kề với em gái dễ thương bao lâu thì đã bị Dục Ưu Hành cướp mất.
Vẻ mặt của Mạn Lâm Kỳ như là một oán phụ nhưng lại không thể làm gì được Dục Ưu Hành, Mạn Lâm Kỳ đảo mắt một cái, như suy nghĩ đến gì đó, vẻ mặt đột nhiên cười cười, cũng tính ra, Dục Ưu Hành làm em rể của anh cũng không tồi, anh rất nhiều lần thua dưới tay Dục Ưu Hành, bây giờ, ha ha, càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
Cũng đã đến giờ cơm tối nhưng lại không thấy Mạn Giai Khuynh đâu cả, ba Mạn bỗng nhìn Dục Ưu Hành và Mạn Lâm Kỳ một cái rồi mở miệng:" A Hành, con lên gọi Khuynh Khuynh xuống ăn cơm giúp ta".
Dục Ưu Hành nghe thấy vậy thì tâm đã bắt đầu nhộn nhạo, nhưng vẫn cố trấn tĩnh gật đầu với ba Mạn rồi bước lên lầu, phải nói là từ đầu đến cuối, từ lúc gặp được nhau, cô và anh chưa ai nói với nhau câu nào, bây giờ có cơ hội, anh lại bối rối không biết phải dùng giọng điệu gì cho phù hợp.
Mạn Lâm Kỳ nhìn theo bóng lưng của Dục Ưu Hành đi khuất thì ủy khuất, đáng lẽ anh trai như anh phải đi gọi em gái yêu dấu mới được cơ chứ.
Dục Ưu Hành đứng trước cửa phòng của cô chần chừ một lúc, anh định đưa tay gõ cửa nhưng vừa chạm vào mặt cửa thì lại ma xui quỷ khiến thả tay xuống, bàn tay chuyển qua cầm nắm cửa vặn nhẹ.
Cửa không khóa.
Dục Ưu Hành vừa bước vào, đánh giá xung quanh một chút, tâm giờ khắc này đã hồi hộp muốn chết, anh sống tới nay đã hơn hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên vào phòng con gái, lại là căn phòng của người con gái anh yêu, không hồi hộp thì không phải là người.
Căn phòng cũng y hệt như cô, thật xinh đẹp, lấy màu lam làm chủ đạo, bên cửa sổ đặt một chậu xương rồng đang nở rộ một bông màu đỏ to cỡ 2 ngón tay, bên trái là bàn học và bàn trang điểm,....
Đánh giá căn phòng một phen, Dục Ưu Hành nhanh chóng quét về thân ảnh nhỏ đang say giấc trên giường.
Lúc nãy khi ba Mạn nhắc với anh chuyện của cô, anh hơi chần chừ một chút, anh tuy vô cùng muốn có được cô nhưng lại sợ cô chán ghét anh, nhưng sau đó lại nghe ba Mạn nói rằng cô cũng đồng ý chuyện hôn sự này vả lại cũng có vẻ rất thích anh thì anh mới gật đầu đồng ý.
Có trời mới biết, anh khi đó hạnh phúc cỡ nào, cô một khi đã xác định là người của anh thì cả đời vẫn là người của anh, trốn tránh cũng không thoát được.
Từ trước tới giờ, dáng ngủ của cô vô cùng không được tốt, giờ khắc này chăn đều đã bị cô đạp hết xuống sàn, cả cơ thể đều dang ra hình chữ đại.
Mạn Giai Khuynh mặc váy, dáng ngủ chữ đại như vậy tất nhiên sẽ lộ ra quần lót màu hồng phấn, mà cũng vừa vặn đập hết vào mắt của Dục Ưu Hành làm cho anh đỏ mặt ho khan vài cái rồi ngó lơ cảnh sắc rực rỡ ấy mà bước tới bên cạnh giường.
Cũng may anh là người vào phòng, chứ nếu là người khác, tướng ngủ của cô không được tốt, nghĩ đến đây, sắc mặt của anh liền đen lại.
Ngắm nhìn người con gái trên giường, Dục Ưu Hành cảm giác như tim đập thình thịch, còn nhớ một ngày vào mấy năm trước, cô cũng xinh đẹp như thế này, lung linh như một nữ thần, từng chút, từng chút một bước vào tim anh.
Dục Ưu Hành nhìn làn da trắng nhịn của cô, đôi môi anh đào hé mở bỗng yết hầu của anh lên xuống vài cái, thật muốn cắn lên đó một cái.
Nghĩ là làm, Dục Ưu Hành nhóm người, đặt môi mình lên đó một cách nhẹ nhàng, nhưng nhẹ nhàng bây giờ đối với anh lại không đủ, Dục Ưu Hành từ từ liếm nhẹ rồi dùng đầu lưỡi của anh cạy môi cô ra chen vào.
Đầu lưỡi của anh chen vào, lại không tự chủ khoáy đảo một hồi, quấn quýt với đầu lưỡi đinh hương trong miệng của cô mút nhẹ.
Cả người của Dục Ưu Hành nóng lên, y như dự đoán của anh, hương vị của cô thật ngọt ngào, làm tan chảy trái tim anh.
Dục Ưu Hành tham lam chiếm lấy, nụ hôn ngày càng ướt át, thử hỏi, khi ôm người phụ nữ mình yêu trong lòng, ai có thể chịu nổi, bộ vị nào đó có tình trạng cứng rắn, càng kích thích khả năng cầm thú vốn có của đàn ông.
Mạn Giai Khuynh đang ngủ bỗng dưng bị hút mất không khí, lại mơ thấy mình được ăn bạch tuột, nó cứ trốn bên này rồi lại sang bên kia làm cho cô không thể nào bắt được, vì thế khẽ ưm một tiếng, dùng lưỡi truy đuổi nó đến cùng.
Cảm nhận được Mạn Giai Khuynh đáp lại, Dục Ưu Hành hôn ngày càng mạnh mẽ, trong mắt ánh lên một tầng tình dục.
Lưỡi đột nhiên bị tê một cái làm Mạn Giai Khuynh từ từ mở mắt, vừa thức dậy liền thấy khuôn mặt phóng đại của Dục Ưu Hành, cô hết cả hồn chớp chớp mắt một cái rồi mở to, vẻ mặt không thể tin, tại sao Dục Ưu Hành lại ở trong phòng cô, đã vậy còn hôn cô.
Mạn Giai Khuynh vì quá ngạc nhiên mà sinh ra ngốc nghếch, một mực trân trối nhìn Dục Ưu Hành, mặc anh chiếm lấy, mỗi lúc một mạnh bạo hơn.
Ban đầu khi cô tỉnh dậy, anh còn tưởng cô sẽ la hét, thậm chí còn đánh anh, nhưng cô chỉ nhìn anh bằng vẻ mặt ủy khuất rồi mặc anh thì làm cho tâm của anh vốn cứng rắn bỗng dưng mềm nhũn.
Bảo bối của anh thật ngoan, anh càng ngày càng nghiện rồi.
" Ân~"
Mạn Giai Khuynh bị anh hôn đến choáng váng, khẽ ân một tiếng, hai gò má đỏ bừng trông vô cùng đáng yêu.
Hôn đủ, Dục Ưu Hành buông môi cô ra, bế cô ngồi trên đùi, khẽ vuốt tóc cô, mắt dõi theo nét mặt của cô.
Mạn Giai Khuynh vừa được giải thoát thì vội hít thở không khí, cả người như bột nhão ngã rạp trên người Dục Ưu Hành, giờ phút này, mặt cô đã nóng đến mức có thể đem rán cá được rồi.
" xuống ăn cơm".
Dục Ưu Hành thong thả mở miệng nhìn người con gái đỏ mặt nằm trong lòng mình, bỗng dưng có một niềm hạnh phúc không thể nói ngập tràn trong tâm.
Phải nói là, những cử chỉ này anh đã mơ ước vô số lần, đến cả nằm mơ anh cũng gặp, nhẫn nhịn quan sát cô từ xa đến nỗi bản thân cảm thấy đau đớn, không biết khi cô biết được tâm tư của anh đối với cô, lúc ấy không biết cô có ghê tởm anh không.
Nhưng mà, dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là của riêng anh, nghĩ đến đây, đáy mắt Dục Ưu Hành hiện lên nồng đậm chiếm hữu.
Dục Ưu Hành nâng cằm của cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, làm Mạn Giai Khuynh mặt càng ngày càng đỏ, vì muốn giải vây khỏi tình trạng xấu hổ này, Mạn Giai Khuynh liền mở miệng nỉ non:" em đói ".
Dục Ưu Hành nghe thấy vậy thì mới sực nhớ, buông tha cho cô, định ôm cô xuống lầu nhưng cô nhất quyết không chịu, hỏi thừa, nếu bây giờ anh ôm cô xuống dưới thì không phải rất ngượng ngùng sao.
Dằn co một hồi, cuối cùng Dục Ưu Hành cũng thỏa hiệp, theo sau cô đi xuống lầu, tuy nhiên Mạn Giai Khuynh đã quên mất đi, đôi môi của chính mình bị sưng rất thê thảm.