Ba Mạn nghe được tin cô và anh đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn thì vỗ tay đôm đốp, Mạn Giai khuynh uất ức, chưa gì đã muốn đuổi cô đi ra khỏi nhà rồi.
Bao nhiêu buồn bã không biết trút vào đâu, bỗng dưng Mạn Giai khuynh thấy Mạn Lâm Kỳ gác chân ngồi kế bên, nhịp nhịp vui vẻ nhìn người khác gặp họa, Mạn Giai khuynh nảy ra một ý, liền trực tiếp cầm gối chọi vào Mạn Lâm Kỳ.
Cũng do anh mang hộ khẩu đưa cho Dục Ưu Hành.
Mạn Lâm Kỳ thân thủ tốt bắt được gối ôm, nhảy khỏi sofa cười đến inh ỏi.
Không khí vui vẻ náo nhiệt hẳn lên, cô cũng cười, khóe mắt như sắp khóc, khung cảnh ấm áp này trước kia không có như thế, cũng may trời cho cô trọng sinh, nếu không, cô cũng không biết phải bỏ lỡ những gì.
Mạn Giai khuynh vui vẻ hùa theo Mạn Lâm Kỳ, Ba Mạn cười đến nếp nhăn trên khóe mắt đều híp lại.
Trước khi tổ chức hôn lễ, Mạn Giai khuynh và Dục Ưu Hành còn phải tham gia một đợt anh cưới náo nhiệt và mệt mỏi.
Sau khi tẩy trang và thay quần áo, Mạn Giai khuynh mới cảm thấy nhẹ cả người, khi cô bước ra, Dục Ưu Hành đột nhiên biến mất.
Mạn Giai khuynh nhìn đồng hồ, ngồi trên ghế đợi anh, ước chừng 10 phút, cô liền thấy Dục Ưu Hành trở lại, trên tay cầm theo một phần thức ăn nhanh và 1 ly trà nóng.
Dục Ưu Hành đưa cho cô, hôm nay anh vui vẻ, phá lệ nói rất nhiều:" ngoan, đợi lâu không, trưa nay em ăn rất ít, đói không?, em ăn tạm cái này, khi nào về, anh sẽ nấu món ngon cho em".
Đừng tưởng boss im im mà lầm, thực chất, tay nghề nấu nướng rất cừ khôi.
Mạn Giai khuynh vui vẻ gật đầu, nhận lấy thức ăn, uống một ngụm trà, ấm áp làm cho dạ dày cảm thấy thoải mái.
Người đàn ông này chu đáo như vậy, chụp ảnh xong, sợ cô đói bụng liền đi mua thức ăn cho cô, anh không nhắc, cô cũng quên mất là trưa hôm nay, vì mệt mỏi, nên cô ăn rất ít.
Vừa Chu đáo vừa đẹp trai, chung tình, người đàn ông này chính là chồng của Mạn Giai khuynh cô.
Lúc ra về, trong lúc cô đứng đợi Dục Ưu Hành lái xe đến, đột nhiên gặp mặt một người không ngờ tới.
Trương Vĩnh khoác vai một cô nàng tóc đỏ trùng hợp bước qua cửa tiệm, Mạn Giai khuynh giả ngốc, mắt nhìn mũi giày, có chết cô cũng không muốn để hắn phát hiện ra cô, có chết cô cũng không muốn chào hỏi hắn.
Nhưng có lẽ trời không thương cô, bỗng dưng hắn đột nhiên dừng lại, thấy được cô liền gây sau đó nói nhỏ vào tai người bên cạnh cái gì đó, cô gái đó cười e thẹn rồi tự một mình bước vào một nhà hàng gần đó.
Bây giờ chỉ còn lại cô và Trương Vĩnh, hắn liền cười cười bước lại gần:" Xin chào người đẹp, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật có duyên ".
Có duyên ư~ có mới gặp quỷ~..
Mạn Giai khuynh không có ý định đáp lời của hắn, cô chỉ nhìn hắn, lạnh lùng gật đầu một cái.
Trương Vĩnh ngày càng kì kèo:" đã lâu như vậy, người đẹp vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng vẫn ổn, em làm tôi muốn chinh phục ".
Mạn Giai khuynh ngày càng khó chịu, lời nói từ mỏ quạ không bao giờ có từ vàng ngọc, thật làm cho người ta chán ghét, Trương Vĩnh biết cô có chồng, biết Dục Ưu Hành là chồng của cô, vậy mà vẫn kì kèo.
Cô Thật sự xem Trương Vĩnh như keo chó, dính thật chặt.
Mạn Giai khuynh mấy hôm trước có tra qua một chút về Trương Vĩnh, nghe nói mấy hôm nay hắn ta muốn làm ăn, mở rộng đầu tư với một công tỷ con nào đó, trong lúc làm ăn hợp tác, đến cả phu nhân 40 tuổi của ông chủ công ty con ấy cũng lăn trên giường được.
Nói ra khẩu vị cũng mặn đến như vậy, làm người ta kinh tởm, hắn ta chỉ mới hơn 20, cũng có dũng khí lăn lăn với quý bà 40 nặng hơn 100 cân, nếu ông chủ công ty đó biết được chuyện vợ mình chơ đội nón xanh như vậy... không biết sẽ như thế nào?.
Làm bao nhiêu chuyện xấu hổ đến như vậy, bây giờ vẫn vác bản mặt giả tạo nhìn cô như vậy.
Trương Vĩnh cứ nói bên tai, Mạn Giai khuynh liền chịu không được nữa:" xin hỏi, có chuyện gì không?".
Trong miệng đã gắt gỏng, trong lòng đã nhộn nhạo tự hỏi vì sao Dục Ưu Hành vẫn chưa xuất hiện.
" à... không không, tôi có thể mời người đẹp một tách cafe được không?".
Ồ, hóa ra hắn có thể bỏ mặc cô gái tóc đỏ để mời cô đi cafe, không biết nếu cô gái kia biết Trương Vĩnh nói ra những lời này, cô ấy sẽ có cảm giác gì....
Mạn Giai khuynh bực càng thêm bực, khó chịu đến lúc định phản bác thì một chiếc Lamborghini màu xám bạc chạy đến, đừng ngay trước mặt.
Dục Ưu Hành âm u bước xuống xe, đi đến gần, lúc nãy anh thấy tên này đứng gần bắt chuyện với cô, Dục Ưu Hành liền không có sắc mặt tốt.
" chồng "
Mạn Giai khuynh vừa thấy Dục Ưu Hành xuất hiện liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn chạy đến trước mặt anh.
Dục Ưu Hành một tay tiếp được eo cô, kéo vào ngực, tay kia vẫn thong thả đứt tay vào túi quần, nhưng thực chất, các khớp tay trong túi quần đã bắt đầu nổi gân xanh.
Dục Ưu Hành nhìn cô, sắc mặt vẫn bình thản:" nói chuyện vui đến vậy sao?".
Thử xem, nếu cô nói vui vẻ, cô liền biết tay anh.
Mạn Giai khuynh cũng biết tính cách của boss nhà, cũng nhìn ra được, tuy sắc mặt của anh bình thường nhưng trán của anh đang nổi gân xanh, có lẽ tức giận rồi nhưng lại cố tỏ vẻ.
Mạn Giai khuynh cười trộm, cô cũng không vui vẻ khi gặp Trương Vĩnh, cảm thấy khó chịu là đằng khác, nên ôm chặt lấy eo của anh, ngửa mặt nhìn anh nỉ non, trả lời thật lòng.
" không vui...không vui tí nào ".
" hửm~ ".
Dục Ưu Hành hửm nhẹ một tiếng, nghe được câu trả lời vừa lòng thì nhẹ nhõm, anh vừa vặn cuối xuống, cảm thấy khuôn mặt rạng rỡ, hai má bánh bao mềm mềm áp sát vào cằm của mình bỗng dưng muốn cắn một cái, cả người nóng lên, muốn đè cô xuống khi dễ một phen.
Dục Ưu Hành mặc kệ có người ngoài nhìn thấy hay chứng kiến, cúi đầu hôn xuống đôi môi đang dẩu lên của cô, xong mới ghì đầu của cô vào ngực mình, ngước mắt qua nhìn Trương Vĩnh đang có vẻ mặt xám xịt đằng trước, nhàn nhạt mở miệng:" còn có chuyện gì sao?".
Mạn Giai khuynh bị ghì đầu vào ngực của anh, không nhìn thấy sắc mặt 2 người trò chuyện, chỉ nghe được giọng nói trầm ấm của anh và câu nói không có việc gì của Trương Vĩnh.
Rồi nghe thấy tiếng bước chân của Trương Vĩnh đi xa, cô muốn cười hắc hắc 2 cái, cô có thể tưởng tượng ra Trương Vĩnh khó coi đến mức độ nào rồi.
Đối mặt với một người lạnh lùng cao ngạo như Dục Ưu Hành, Trương Vĩnh đấu không lại.
Quả nhiên, cô đoán đúng, trước khi đi vẻ mặt Trương Vĩnh rất đáng để tấu hài....
Dục Ưu Hành chở cô về nhà anh, tiện thể ghé vào siêu thị.
Mạn Giai khuynh đi song song cùng đẩy xe hàng với anh, cô nói cô muốn ăn nấm, anh liền lấy 3 hộp bỏ vào giỏ xe, cô nói muốn ăn gà hấp, anh liền chọn mua, cô còn muốn ăn rau chân vịt.....
Dục Ưu Hành đẩy đến quầy ăn vặt, Mạn Giai khuynh liền hớn hở, cô lấy 2 túi khoai tây chiên lớn bỏ vào giỏ, vui vẻ đến híp mắt.
Dục Ưu Hành có phần bất mãn với khoai tây chiên này, nó không tốt, buổi tối ăn vào sẽ khó tiêu, có hại cho tiêu hóa, anh không muốn mua, nhưng nhìn cô vui vẻ như thế anh đành thỏa hiệp, đẩy xe đi theo cô.
Không sao, cứ để cho cô mua, buổi tối anh giành ăn hết của cô là được.
Dục Ưu Hành đi theo sau cô, đẩy đến quầy mứt sấy liền dừng lại, cô thích ăn mơ sấy, anh lấy ba gói trên kệ đặt vào giỏ xe rồi tiếp tục đẩy đi.
Đến lúc thanh toán, Mạn Giai khuynh nhìn mấy gói mơ sấy tính chung với khoai tây chiên thì chỉ biết nhìn anh, ngay phút này cô chỉ muốn hôn anh đến chết.
Yêu anh chết mất~~.
Như hiểu được ý cô, Dục Ưu Hành khẽ nheo mắt, cúi gần xuống rai cô, thủ thỉ:" vui vẻ đến vậy ?".
Mạn Giai khuynh gật gật đầu.
Dục Ưu Hành khẽ nhếch môi:" vậy.... một lúc nữa vào xe.... thì hôn anh một cái .... ".
Mạn Giai khuynh liền đỏ mặt, đến khi Dục Ưu Hành mở ví thanh toán tiền cũng không biết.
Dục Ưu Hành vừa vác túi vừa dắt tay cô bước ra mới giật mình choàng tỉnh.
Dục Ưu Hành bỏ thực phẩm vào ghế sau, rồi trở lại, kéo cô vào xe, đưa tay véo nhẹ vào má cô:" đồ ngốc, lại thất thần cái gì... hửm..?".
Mạn Giai khuynh chưa kịp nói thì đã bị Dục Ưu Hành bất ngờ hôn xuống, anh chặn môi cô, ngọt ngào mà cuồng dã.
" anh nuôi em béo mập, mập mập, khi dễ mới thật thích ".