Tổng Tài Bệnh Kiều, Đến Đây Hôn Cái Nào!

Chương 19:Phần thưởng... anh đều cho em



Mạn Giai Khuynh bây giờ thoạt nhìn như miếng lưới rách, Dục Ưu Hành chỉ dùng một tay đủ sức tóm hai cổ tay của cô giơ lên đỉnh đầu.

Môi dính sát vào môi đối phương, chủ động triền miên, cảm nhận được động tác phối hợp của người phía dưới, người phía trên áp đảo nhíu mày, động tác càng trở nên điên cuồng, một lúc sau Mạn Giai Khuynh theo không kịp tiết tấu đành thuận thế bị động.

Khóe môi bị mút sưng, đỏ ửng, lưỡi tê đến đáng thương nhưng dường như Dục Ưu Hành vẫn còn chưa đủ thõa mãn.

Anh đi xuống, cắn nhẹ lên xương quai xanh tuyệt đẹp bị lộ ra Không khí của cô, da lại bóng mịn như vậy, hút nhẹ một chút liền để lại dấu đỏ yếu ớt, bờ vai thon thả, xương đòn tinh tế, khó trách tên đàn ông lúc nãy lại nhìn không rời mắt, nghĩ đến hình ảnh thuộc về mình bị tên khác xăm xôi, ánh mắt Dục Ưu Hành hiện lên lửa giận.

Mạn Giai Khuynh là của riêng anh, người khác nhìn cũng không thể được, cô muốn rời khỏi cũng phải bước qua xác của anh.

Nói tóm lại, cả cuộc đời của cô, đều thuộc về một mình Dục Ưu Hành, kiếp sau, kiếp sau cũng thế.

Ánh mắt của anh ngày càng điên cuồng như dã thú nhìn thấy con mồi, bên này Mạn Giai Khuynh đã thở ra khó nhọc, cả người như truyền điện mà vặn vẹo, cô đỏ mặt.... phía dưới cũng có cảm giác ướt rồi...

Chờ đến lúc Dục Ưu Hành hôn kín hết bả vai và cổ của cô, vừa nhẹ vừa mạnh mới thõa mãn tiến hành một việc kích thích hơn.

Dục Ưu Hành ngẩn đầu, nhìn thấy vẻ mặt gợi tình của người con gái mình yêu, máu nóng bần bật đốt cháy.

Dục Ưu Hành từ xưa đến nay rất có bản lĩnh kiềm chế nhưng đụng phải Mạn Giai Khuynh, mọi thứ đều tan rã, trên đời này, điểm yếu chí mạng của anh mang tên là Mạn Giai Khuynh.

Người phụ nữ của anh, vì anh mà toát lên dáng vẻ phong tình, cũng vì anh mà nguyện ý nỡ rộ dưới thân anh, chỉ có anh mới có thể may mắn nhìn đến dáng vẻ khó xem này, Dục Ưu Hành vừa có cảm giác thành tựu vừa thõa mãn.

Thật là muốn mỗi ngày đều làm cô, làm cô khóc lóc, nghe cô khàn khàn gọi tên anh.

Dục Ưu Hành cởi quần áo vướng viếu vứt xuống hết dưới đất, anh hôn trên bầu ngực của người nằm dưới rồi từ từ cởi bra.

Chỉ nghe thấy Mạn Giai Khuynh rên nhẹ, như con mèo nhỏ mà ôm lấy đầu của Dục Ưu Hành.

Anh không bỏ qua chỗ nào trên người cô, chỗ nào cũng đều rà soát nhiều lần, Dục Ưu Hành cắn lên mảnh vai của cô, thầm thì như ra lệnh:" lần sau không được mặc thấp như vậy, áo quần kiểu này, vứt hết đi, biết không?".

Mạn Giai Khuynh giờ phút này như con rối, làm gì còn tâm trí nhìn nhận, cô đang chìm hãm vào một góc khá sâu, chỉ theo bản năng gật đầu.

Phía dưới lại bị tay anh sờ nắn, Mạn Giai Khuynh liền rên nhẹ.

Có lẽ anh vẫn chưa thõa mãn với kết quả này, muốn nghe chính miệng cô nói ra.

" biết không Hả?".
" biết.... biết ah ".

Mạn Giai Khuynh thật sự mở miệng rất khó khăn, bị dày vò như vậy, cô vặn vẹo thân thể, hai chân thon dài vòng qua, ghì chặt lấy eo rắn chắc của anh, cô thật sự chịu hết nổi rồi...

" Hành...khó chịu...anh mau cho em...".

Dục Ưu Hành vui vẻ, nhìn cô trong mắt đều là cưng chiều, anh cười khẽ, hôn lên môi cô:" ngoan lắm, phần thưởng, anh đều cho em ".

Mọi thứ liên quan đến cô đều làm anh điên cuồng, anh ích kỉ chia sẻ cô cho người khác, cho dù là hình ảnh cũng không được, điên cuồng như vậy, chỉ vì quá yêu cô.

Từ từ hòa hợp, hai người liền thở ra cảm giác thõa mãn chưa từng có, thích hợp làm người khác cảm thấy thích thú, Mạn Giai Khuynh không kìm lòng được ôm cổ Anh, tiếp nhận từng đợt công kích.

Mạn Giai Khuynh không ngờ làm chuyện này càng ngày càng nghiện, thích thú khi làm với người mình yêu.

Cô từng bước, từng giây càng yêu anh hơn, chỉ yêu một mình Dục Ưu Hành, vì anh già đi, vì anh sinh con, vì anh sau này sẵn sàng đẩy xe lăn cho anh đến khi anh già.

" Em không chuyên tâm ".

Vành tai bị anh ngậm lấy, hơi thở nóng ấm phả vào cổ, Dục Ưu Hành càng đẩy nhanh tiến độ luật động.

" Ân... không có. ... không có phân tâm ah ".

Giọng nói nũng nịu phát ra, như đang nũng nịu với anh, Dục Ưu Hành thở dốc ồ ồ, thuận tay ôm eo của cô nhấc lên, tư thế thay đổi.

Mạn Giai Khuynh chỉ thấy trời đất quay tròn, chớp mắt cô ngồi dạn chân trên eo Dục Ưu Hành, eo của anh phía dưới nhấc lên thuận lợi hơn và sâu hơn làm cô bất ngờ la lớn.

Vận động quá mất sức, hai chân của cô run rẩy, không trụ vững liền ngã quỵ xuống dưới, cùng lúc này vừa vặn Dục Ưu Hành cứ thế nhấc lên.

Mạn Giai Khuynh xanh mắt muốn chết.... cô tiếp nhận không nổi, ngã nhào xuống người anh, môi cô bị anh ăn, thâu tóm hết tiếng run rẩy do anh làm cô phát ra rồi nuốt hết.

Dục Ưu Hành ôm người đẹp, vòng eo không biết mệt mỏi miệt mài lắc eo lên xuống, làm việc chăm chỉ.

Cô nằm trên đôi tay cứng rắn của anh, thỉnh thoảng tỉnh táo nhìn đầu giường, nghĩ nghĩ, đêm hôm nay, con mẹ nó chắc sẽ dài.?.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Hôm sau như thường lệ, Mạn Giai Khuynh không tài nào dậy nổi, cũng không có ý định truy vấn đến vấn đề hôm qua vì sao Dục Ưu Hành lại đến và vì sao anh lại tức giận.

Có lẽ.... cô đã quên mất vì sao anh lại tức giận.

Đợi đến lúc Mạn Giai Khuynh ăn trưa, đang lúc ngồi trên đùi của Dục Ưu Hành, vừa được anh gỡ vỏ tôm vừa nhìn mặt lạnh của anh nhai thị tôm điên cuồng mới sực nhớ....

Cô suýt chút nữa bị nghẹn, Mạn Giai Khuynh trố mắt nhìn mặt lạnh vẫn đang chăm chỉ lột vỏ tôm, chấm nước sốt đưa đến bên miệng của cô.

Hắn như vậy mà lại ghen khi cô mặc áo trễ vai, Mạn Giai Khuynh hít mắt không biết phải nói gì cho phải, có nên trách anh quá ích kỉ hay trách anh quá yêu cô đây.

Dục Ưu Hành cảm giác được cô không ăn mà đang nhìn mình, liền nheo mày nhìn lại cô.

" không ngon?".

Mạn Giai Khuynh lắc đầu.

" đã no?".

Mạn Giai Khuynh gật đầu rồi lại lắc đầu, bụng của cô chỉ được lưng lửng, vì thế lại lắc đầu.

Dục Ưu Hành nhìn cô....

Mạn Giai Khuynh liền đánh trống lảng, cười hề hề, chớp mắt nhìn anh:" vì sao anh biết được hôm qua em ở đó, đến cứu em kịp lúc?".

Cô cũng muốn biết nguyên nhân nha.

Dục Ưu Hành cũng không giấu giếm, hôn nhẹ lên khóe môi đang nhai tôm của cô rồi nói ra một cái tên, Mạn Giai Khuynh nghe xong, y như đoán trước, liền khinh bỉ cái người " ĐAI ĐEN ".

Mạn Giai Khuynh không còn lời nào để nói với Tiêu Hỷ Nhi, đương nhiên cũng muốn cảm ơn cô nàng đã nhanh trí gọi Dục Ưu Hành đến giải vây, nhưng cái giá của việc giải vây quá ê ẩm cả người, vì thế vẫn không muốn cảm ơn với cô nàng.

Biết được nguyên nhân, Mạn Giai Khuynh cũng không có ý định trách móc gì, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, bây giờ đang hả hê ngồi ăn cơm.

Cô được Dục Ưu Hành nuôi thật tốt tay, da thịt ngày càng mịn màng có thể bún ra nước, hai gò má hồng hào bởi vì nhai tôm mà phồng lên, Dục Ưu Hành càng nhìn càng thấy đáng yêu chỉ muốn cắn một ngụm.

"Mạn Giai Khuynh, anh cho em một đời bình yên, anh chẳng cần báo đáp, chỉ cần em sống vui vẻ thì Dục Ưu Hành cũng vui vẻ " .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv