Cậu bé chốp chốp đôi mắt, nói:"Con tên Lãnh Thần".
"Tên đẹp lắm, ba mẹ con đâu?"_khi nhìn thấy cậu bé này, trong lòng anh dâng lên cảm giác muốn có con.
"Cô xinh đẹp nói mẹ con đi nước ngoài, con không có ba".
"Thần Thần, con qua tìm cô xinh đẹp sao?".
"Vâng ạ!".
"Cô xinh đẹp đang ngủ, bây giờ ta đưa con về phòng, sáng nay rồi gặp được không?".
"Vâng ạ".
- ---------
- Rào rào....
Những cơn gió bắt đầu se lạnh, thổi vào căn phòng của Mộ Tư Phàm. Cô khẽ ngọ ngậy, quay người ôm lấy anh, lúc đầu, vì hành động của cô làm cho giật mình thức giấc. Nhưng lúc sau, anh vẫn vui vẻ ôm cô, mang đến sự ấm áp.
"Ưm, ưm "_hai mắt cô khẽ mở, miệng mấp máy vài lời.
"Bảo bối, buổi sáng vui vẻ"_Mộ Te Phàm hôn vào má cô.
"Lão công, buổi sáng tốt lành"_cô ngọt ngào nói.
Mỗi sáng chỉ cần như vậy thôi cô cũng cảm thấy ấm áp rồi.
- Cốc cốc.
"Ai?".
Không một tiếng nói nào. Cô nhẹ nhàng bước xuống mở cửa ra.
"A Thần, con sao vậy?"_nhìn thấy Lãnh Thần, cô bế Lãnh Thần lên.
"Cô xinh đẹp, con đói"_Lãnh Thần dụi dụi mắt, còn buồn ngủ nói.
"Được rồi, chúng ta phải làm vệ sinh cái đã"_.
Cô bế Lãnh Thần đặt xuống giường ngồi cạnh Mộ Tư Phàm, anh không tỏ ra khó chịu ngược lại còn thấy rất vui.
- -------
15" sau.
"Nè con ăn đi"_Cô gắp món này rồi tới món khác..
"Bà xã, anh cũng muốn ăn"_anh làm nũng, trong rất đáng yêu.
Lâm Đàn từ cầu thang bước xuống, nhìn thấy A Thần, khinh bỉ nói:"Lạc Anh à! Thằng bé dơ bẩn này cô nhặt ở đâu vậy?".
Cô đang vui vẻ nghe những lời nói của Lâm Đàn, sự tức giận bắt đầu, sắc lạnh:"Dơ bẩn? Bằng bà sao?".
Chuyện cô bị bắt lần trước đã không muốn nói ra, vậy mà...Xem như cô nhìn sai người vậy? Từ này tôi sẽ không tha cho bà đâu? Lâm Đàn.
Lâm Đàn cảm nhận được ánh mắt vô cùng thâm sâu của cô, cả người run bần bậc nhưng vẫn kiêu ngạo:"Lâm Đàn tôi không thèm chấp nhất với người như cô "_Nhìn sang phía người hầu:"Mau đem thức ăn ra đây cho tôi".
Mộ Tư Phàm xem một màn này, nhìn Lâm Đàn:"Mẹ kế! Trước mặt tôi bà nên tôn trọng vợ tôi, nếu không...."_Anh kéo dài câu nói.
"Nếu không, coi chừng cái lưỡi thối của bà đó".
"Cậu......"_Lâm Đàn tức giận đến sợ hãi. Hừ lạnh quay đi.
Mục Lạc Anh như nhớ ra gì đó, nói:"Ông xã, hôm nay em có hẹn ".
"Không cho đi"_anh không nhìn cô nói.
"Cho đi mà, hôm nay là chủ nhật,em ở nhà cũng buồn chán lắm".
"Vậy ở nhà chơi với anh".
"Không, ".
"Không cho là không cho".
"Anh không cho, được tối nay ra sofa mà ngủ".
"Được, được coi như em lợi hại, anh chịu thiệt vậy, nhưng đúng giờ phải về".
"Cảm ơn anh,...chụt"_cô vui vẻ hôn vào má ai kia.
- --------còn---------