Nếu là trường hợp thông thường Mộ Diệc Thần tuyệt đối sẽ không để ý đến cô, nhưng thấy cô lo lắng cho Tô Vũ Đồng như vậy, nên gật đầu.
Nhận được sự xác nhận, Trần Nghiên Nghiên lập tức buông y tá trưởng ra, như một người điên bổ nhào đến trước mặt Mộ Diệc Thần, nắm lấy áo anh oán giận nói: “Đều tại anh, nếu không phải anh, Vũ Đồng cũng không bị như vậy! Cô ấy nếu có chuyện không hay xảy đến, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Nếu không phải Tô Vũ Đồng như người điên muốn có được Mộ Diệc Thần, cuộc đời Vũ Đồng sẽ không như bây giờ, Mộ Diệc Thần chính là khắc tinh của cô.
Đây là lần đầu tiên Mộ Diệc Thần bị người khác kéo như vậy, ánh mắt anh lập tức tối lại, nhưng khi nghe thấy trần Nghiên Nghiên liên tục nói rằng Tô Vũ Đồng thành ra như vậy đều do anh hại, ánh mắt anh lại trở nên trầm lặng.
Tiểu Dương thấy sếp mình bị người khác kéo áo uy hiếp, bị dọa nổi hết da gà lên, vội vàng tiến lên lôi Trần Nghiên Nghiên ra: “Cô này, mong cô tự trọng! Mau buông tay ra!”
“Tự trọng? Chị em của tôi mạng sống bị đe dọa, anh bảo tôi tự trọng! Nếu như hôm nay đổi thành chị em các người ở trong phòng phẫu thuật thì sao!”
Trần Nghiên Nghiên liều mạng kéo áo của Mộ Diệc Thần, dù cho Tiểu Dương lôi thế nào cô cũng không buông ra, trong lòng coi Mộ Diệc Thần như hung thủ giết người.
Đúng lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, Cung Thiếu Dương mặt bộ quần áo phẫu thuật màu xanh đi ra.
Khi anh nhìn thấy có cô gái lại dám kéo áo Mộ Diệc Thần, anh lập tức có hứng thú với cô gái không sợ trời đất gì này, cởi khẩu trang ra cười đi về phía họ.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy tiếng cửa phòng phẫu thuật mở, lập tức quay đầy lại, nhìn Cung Thiếu Dương đi ra, cô không để ý đến Mộ Diệc Thần nữa buông áo anh, xông đến trước mặt Cung Thiếu Dương sốt ruột hỏi: “Bác sĩ Cung, Vũ Đồng nhà tôi sao rồi?”
Cung Thiếu Dương tuổi trẻ lại rất có tay nghề, ảnh của anh thường xuyên xuất hiện trên báo, cho nên Trần Nghiên Nghiên nhìn cái là nhận ra anh ngay.
Nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên vì lo lắng mà đỏ hết mặt mũi, Cung Thiếu Dương cười với cô, nói: “Phẫu thuật rất thành công, lưỡi cô ấy không sao rồi.”
Trên đời này người dám nắm lấy áo của Mộ Diệc Thần, cô là người đầu tiên, trong lòng Cung Thiếu Dương nể phục sâu sắc với sự can đảm của cô.
Anh và Mộ Diệc Thần lớn lên cùng nhau từ bé, chưa từng thấy ai dám đối xử như vậy với anh ấy.
Cô gái này nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, thực ra lại có can đảm lớn đến vậy.
Nghe thấy phẫu thuật thành công, tim Trần Nghiên Nghiên đang bị treo lên lập tức được hạ xuống, kích động nắm lấy tay của Cung Thiếu Dương, nước mắt giàn giụa nói: “Bác sĩ Cung, cảm ơn, thật sự rất cảm ơn anh! Tôi có thể vào thăm cô ấy không?”
Cô chỉ biết Tô Vũ Đồng bị thương, làm phẫu thuật, vữa nãy nghe Cung Thiếu Dương nói lưỡi không sao, cô rốt cuộc bị làm sao?
Cô gấp rút muốn biết.
Thấy nước mắt cô làm nhòe lớp trang điểm mà không biết, nụ cười của Cung Thiếu Dương trở nên rất tươi tắn, đáp: “Tạm thời không được, đợi chút nữa chuyển vào phòng bệnh cô đến đó, đúng rồi có thể hỏi chút tên cô là gì và có quan hệ như thế nào với bệnh nhân không?”
Bởi vì Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần có dây dưa với nhau, cho nên anh đặc biệt tìm hiểu thông tin của cô, hình như cô không có chị em ruột.
Vừa rồi cô gái này, lại luôn miệng nói là nhà tôi nhà tôi, quan tâm đến Tô Vũ Đồng như vậy, bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Có thể vì Tô Vũ Đồng mà động đến nhân vật tiếng tăm nhất Giang Thành Mộ Diệc Thần, cô gái này thật là có nghĩa khí lại còn đáng yêu nữa, anh rất muốn làm quen với cô.
Cung Thiếu Dương cứu Tô Vũ Đồng, Trần Nghiên Nghiên vô cùng cảm kích với anh, lập tức tự mình giới thiệu: “Tôi là Trần Nghiên Nghiên, y tá của bệnh viện này, tôi và Vũ Đồng là bạn thân.”
Cung Thiếu Dương vừa nghe Trần Nghiên Nghiên còn là một y tá, khóe mắt cười càng tươi hơn, nói: “Hóa ra là thế.”
Anh là bác sĩ còn cô là y tá, nghề nghiệp cũng rất xứng.
Mộ Diệc Thần đứng ở một bên, hoàn toàn bị hai người bỏ mặc, nghe thấy Tô Vũ Đồng không có gì nguy hiểm, anh liền đưa Tiểu Dương rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Tô Vũ Đồng được chuyển về phòng bệnh, Trần Nghiên Nghiên luôn bên cạnh giường trông cô, Cung Thiếu Dương vốn làm phẫu thuật xong thay quần áo thì có thể rời đi rồi, nhưng anh lại đến phòng bệnh lần nữa.
Trần Nghiên Nghiên thấy anh đến, lập tức đứng dậy, có chút ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Cung, sao anh lại đến đây?”
Anh là người nổi tiếng bận rộn trong giới y học, sao có thời gian rảnh qua đây.
Cung Thiếu Dương thấy cô ngạc nhiên, mỉm cười lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: “Nếu cô ấy tỉnh lại có chỗ nào không khỏe, cô hãy gọi điện cho tôi.”
Trần Nghiên Nghiên thấy anh có tinh thần trách nhiệm như vậy, lập tức đưa hai tay nhận lấy tấm danh thiếp của anh, mặt đầy cảm kích nói: “Cảm ơn bác sĩ Cung.”
Cung Thiếu Dương thấy cô nhận lấy danh thiếp của mình một cách trịnh trọng như vậy, nụ cười càng đậm, nói: “Tôi bên này còn có việc, đi trước đây.”
“Bác sĩ Cung đi ạ.”
Trần Nghiên Nghiên tiễn Cung Thiếu Dương ra cửa, nhìn anh rời đi, lúc này mới quay về phòng bệnh.
Cô vừa ngồi xuống, điện thoại Tô Vũ Đồng liền đổ chuông, cô cầm lên nhìn một cái, là một người tên chủ nợ Cố gửi tin nhắn wechat đến: Cô Tô, ngủ chưa?
Trần Nghiên Nghiên tưởng rằng chủ nợ Cố này gửi tin nhắn đến để đòi nợ, không dám để lỡ sợ làm ảnh hưởng đến danh dự của Tô Vũ Đồng, lập tức trả lời một câu: “Anh Cố, thật là ngại quá, Vũ Đồng nhà tôi đang ở viện, cô ấy nợ anh bao nhiêu tiền, tôi giúp cô ấy trả cho anh.”
Mấy năm nay cô cũng dành dụm được ít tiền, bây giờ Vũ Đồng nằm viện rồi, cô muốn giúp cô ấy chia sẻ chút gánh nặng.
Cô lấy điện thoại của mình vào chuyển khoản trên wechat, lặng lẽ ngồi đợi chủ nợ Cố gửi con số đến, đợi cả nửa ngày cũng không thấy hồi âm gì, cô lại nhắn hỏi anh mấy chữ: “Anh Cố, anh còn đó không?”
Sau đó, cô lại đợi mộ lúc vẫn không có hồi âm, cô tưởng chủ nợ kia bận việc khác rồi, chỉ đành thu lại điện thoại, lặng lẽ bên cạnh Tô Vũ Đồng, tiện nhắn tin cho Chân Hi nói với cô chuyện của Tô Vũ Đồng.
Sau khi Chân Hi biết liền sốt ruột phát điên lên, nhưng nghe Nghiên Nghiên nói Tô Vũ Đồng bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, lúc này mới từ bỏ ý định giữa đêm chạy qua đó.
Nửa đêm Tô Vũ Đồng tỉnh lại, thấy Trần Nghiên Nghiên bò ra trước giường bệnh ngủ gật, đôi mắt cô lập tức ướt nhòe, mở miệng định nói chuyện, chỉ cảm thấy miệng vừa tê vừa đau, cô căn bản không thể lên tiếng, chỉ đành giơ tay nắm lấy tay cô, để nói với cô mình tỉnh rồi.
Trần Nghiên Nghiên đang trong mơ bị cô chạm vào, lập tức tỉnh lại.
Một hai tiếng không gặp Tô Vũ Đồng, mặt cô lại sưng lên.
Nhìn thấy gương mặt hơi biến dạng và đôi mắt đầy nước của cô, quầng mắt Nghiên Nghiên nóng lên, nước mắt cũng rơi xuống, đau lòng nói: “Có phải rất đau không?”
Sợ Nghiên Nghiên lo lắng, đôi mắt ngập nước của Tô Vũ Đồng mang ý cười lắc đầu.
“Lại lừa mình, đã bị thương thành ra như vậy rồi sao có thể không đau được! Con ngốc nhà cậu, sao cậu lại làm tổn thương bản thân vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trong khi nói chuyện nước mắt Trần Nghiên Nghiên rơi từng giọt từng giọt xuống.
Rốt cuộc bị thương ra sao, khiến chị em tốt của cô dùng đến cách tự kết liễu mình như vậy.
Trong bốn mươi mấy phút cô về nhà chú cô ấy rốt cuộc đã trải qua những gì!
Cô bây giờ rất hối hận, lúc đó sao lại nghe lời cô ấy đến nhà chú.
Nếu cô ở đó, sự việc nhất định sẽ không thành ra như này.
Trần Nghiên Nghiên vừa đau lòng, vừa ân hận.