Đang yên đang lành, Mộ Diệc Thần sao đột nhiên lại quan tâm cô vậy?
Chẳng nhẽ là vì hôm qua cô làm những chuyện đó?
Tô Vũ Đồng tối qua tuy chỉ là để ứng phó với Mộ Diệc Thần, nhưng hôn là hôn trực tiếp, nhớ đến cảm giác tiếp xúc mềm mại môi kề môi đó, vành tai cô phút chốc liền đỏ lên.
Trong lòng đột nhiên thấp thỏm.
Cô không phải nên phản kháng mạnh mẽ lại sự tiếp xúc với anh sao, tối qua sao lại không có cảm giác ghét bỏ nào?
Điều không bình thường này làm lòng cô có chút rối, không dám chạm vào ánh mắt anh, cúi đầu nói: “Cảm ơn, tổng giám đốc Mộ.”
Mộ Diệc Thần không đáp lời, ánh mắt nhìn Tô Vũ Đồng sâu hơn.
Bộ dạng vừa ngại ngùng, dè dặt lại có chút phiền não, mê hoặc này, khiến anh có một cảm giác không nói thành lời, cảm giác ấy như một lưỡi câu, phút chốc câu trái tim anh lên, kéo căng ra.
Mộ Diệc Thần không lên tiếng, Tô Vũ Đồng không nói nữa, cúi đầu lặng lẽ ngồi.
Xe rất nhanh đã đến tòa nhà Hoa Thành, Mộ Diệc Thần xuống xe ở cửa chính như ngày thường, Tô Vũ Đồng thì được Tiểu Vương chở đến hầm để xe.
“Cô Tô, bên ngoài trời mưa, tôi cầm ô cho cô.”
Sếp hình như rất để ý đến cô Tô, trời mưa rồi anh không thể không làm gì hết, vậy là Tiểu Vương xuống xe mở ô cho Tô Vũ Đồng, tự mình mở cửa xe cho cô.
Bên ngoài mưa rất to, Tô Vũ Đồng mặc rất ít, cô không muốn bị ướt như chuột lột càng không muốn bị ốm, nên không từ chối ý tốt của Tiểu Vương, sau khi xuống xe, nhận lấy ô, cười nói: “Cảm ơn, tối tôi trả lại anh.”
Tiểu Vương thấy cô đã ở nhà sếp rồi vẫn còn khách sáo như vậy, cười cười bảo cô: “Không cần đâu, mấy cái ô này trong xe vẫn còn chục cái, sếp thích dùng loại một lần, cho nên cô giữ lại đi.”
Thông thường những cô gái leo lên được vị trí cao đều trở thành kiểu khiến người ta không nhận ra, anh rất có thiện cảm với người bình dị dễ gần như Tô Vũ Đồng.
Cô ở nhà sếp, nên sẽ biết sự giàu có trong nhà sếp thế nào.
Chỉ một chiếc ô thôi, vậy mà cô vẫn muốn trả lại, có thể thấy trong thâm tâm cô là một cô gái chất phác.
Tô Vũ Đồng nghe thấy Tiểu Vương nói Mộ Diệc Thần chỉ dùng loại ô dùng một lần, có chút ngạc nhiên, cười nói: “Hóa ra là thế à, vậy tôi đi trước nhé, bai bai.” Sau đó quay người đi về phía cửa chính tòa nhà Hoa Thành.
Cơn mưa này không biết còn rơi bao lâu nữa, trả cho Tiểu Vương Mộ Diệc Thần cũng sẽ không dùng, vậy để cô dùng đi.
Tô Vũ Đồng đi vào tòa nhà Hoa Thành, một ngày bận rộn chính thức bắt đầu.
Từ khi làm trợ lí của Diêm Tịnh, phạm vi công việc của cô rộng hơn so với trước kia rất nhiều, để có thể nhanh chóng làm cho bản thân đi vào nề nếp, không làm Diêm Tịnh thụt lùi, cô bắt đầu dồn hết sức vừa học tập vừa làm việc.
Sự nỗ lực của cô Diêm Tịnh đều nhìn thấy, tuy không phải là người xuất sắc nhất trong công ty, nhưng cũng chưa từng làm sai, chỉ có điều cách làm việc lúc nào cũng một mình đảm nhận này của cô không được khoa học lắm.
Để có thể khiến cô tốt hơn, buổi trưa Diêm Tịnh đặc biệt mời cô đi ăn cơm.
Sau khi thức ăn lên hết, Diêm Tịnh cười với Tô Vũ Đồng nói: “Vũ Đồng à, trong công việc có chỗ nào không hiểu, cô có thể hỏi tôi, một mình cúi đầu học tập chi bằng chúng ta cùng nhau thảo luận.”
Tô Vũ Đồng nghe lời Diêm Tịnh, lập tức cảm kích nói: “Cảm ơn phó tổng Diêm.”
Cô đúng là có chỗ không hiểu lắm, làm trợ lí với làm quảng cáo vẫn có chỗ khác nhau, cô đã quen cách một mình học tập như thước kia, bây giờ nghĩ đến quả thực rất vất vả, cô rất vui mừng vì bản thân có thể vào được công ty tốt như vậy.
Diêm Tịnh thấy cô hiểu rồi, hài lòng nói: “Đừng khách sáo như vậy, chúng ta là người ngồi chung một chiếc thuyền, nếu cô làm tốt, không phải tôi cũng được vinh dự sao.”
Tô Vũ Đồng nở nụ cười, gật đầu, sau đó mượn cơ hội này hỏi một vài vấn đề chưa hiểu rõ.
Diêm Tịnh là một cô gái có năng lực làm việc vô cùng tốt, dưới sự chỉ dạy của cô, Tô Vũ Đồng hiểu rất nhanh, trong lòng vô cùng kính phục cô.
Chẳng trách cô chưa đến ba mươi tuổi, trẻ tuổi như vậy đã ngồi lên được vị trí phó giám đốc của Hoa Thành, Tô Vũ Đồng quyết định sau này sẽ học theo cô.
Khả năng tiếp thu của Tô Vũ Đồng khá cao khiến Diêm Tịnh rất hài lòng, hai người nói chuyện cũng nhiều hơn, ăn cơm xong dẫn Tô Vũ Đồng đến gặp một khách hàng quảng cáo.
Kết thúc một ngày làm việc, lúc tan làm Tô Vũ Đồng thấy Thôi Chân Hi gửi tin nhắn đến, nói cô không liên lạc được với Nghiên Nghiên.
Nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Tô Vũ Đồng lập tức hoảng loạn, cô không ngừng gọi điện cho Trần Nghiên Nghiên, nhưng điện thoại luôn không có ai nghe, cô tự an ủi mình không sao đâu, có lẽ Nghiên Nghiên đang đi làm nên không nghe, vậy là lập tức gọi đến phòng y tá của bệnh viện Nam Thành.
Y tá trưởng nghe máy, cô nói với Tô Vũ Đồng rằng Nghiên Nghiên hôm nay không đi làm.
Không liên lạc được với Nghiên Nghiên, cô lại không ở bệnh viện, Tô Vũ Đồng có chút hoang mang, không đi tàu điện nữa, mà gọi thẳng taxi về khu Tinh Hải .
Xuống xe, cô đưa luôn cho taxi hai trăm, không đợi anh trả lại, lập tức chạy vào trong.
Đến cửa phòng 508 thấy bị mở ra, tim cô chợt giật thóp lên, nhanh chóng chạy vào trong.
Chỉ thấy một khung cảnh lộn xộn, đồ đạc vừa bị đập vừa bị ném lung tung.
Lòng chợt trùng xuống, cô lập tức đưa ánh mắt nhìn về phòng Trần Nghiên Nghiên, xông vào trong.
Đến cửa, chỉ thấy Trần Nghiên Nghiên mặc bộ đồ ngủ bị người ta trói vào chân giường, trên miệng bị bịt bằng một đoạn băng dính trong suốt.
Thấy Tô Vũ Đồng đến, Trần Nghiên Nghiên kích động phát khóc, ra sức lắc người phát ra tiếng: “Ưm ưm!”
Tô Vũ Đồng thấy bộ dạng này của cô liền bị dọa sợ mất hồn, vội vàng chạy đến giúp cô cởi trói, sốt sắng hỏi: “Nghiên Nghiên, xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại bị người ta trói, trong nhà biến thành như vậy?”
Cô chỉ là không về nhà một ngày, sao lại thế này!
Trần Nghiên Nghiên vừa chảy nước mắt, vừa nói: “Mình cũng không biết có chuyện gì, nửa đêm cửa bị cạy ra, bốn năm người đàn ông vào đi quanh một vòng rồi bắt đầu đập đồ, mình muốn gọi điện cho cảnh sát bọn họ liền trói mình lại, còn đập điện thoại của mình và điện thoại bàn trong nhà.”
Trần Nghiên Nghiên vốn nhát gan, bây giờ nghĩ lại cảnh tượng đêm qua, tim cô vẫn còn đập thình thịch, sắc mặt xanh xao.
Nghe hóa ra là vậy, trong lòng Tô Vũ Đồng dấy lên cảm giác tội lỗi, mặc cảm nhìn Trần Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, xin lỗi, lần này có lẽ là mình làm liên lụy đến cậu rồi.”
Cô quá hiểu Tô Vũ Nồng, tối qua cô ta bị từ hôn nhất định không cam lòng, đây chắc chắn là cô ta sai người làm ra.
Bọn họ không tìm thấy cô, cho nên đem Nghiên Nghiên và đồ đạc ra trút giận.
Thật đáng hận!
Trần Nghiên Nghiên nghe lời Tô Vũ Đồng nói, lập tức ngừng khóc, quên cả lau nước mắt, nhìn cô sốt ruột hỏi: “Vũ Đồng cậu nói cái gì? Cái này có liên quan gì đến cậu?”
Cô không có nhà, tại sao Vũ Đồng nói là liên lụy đến mình, rốt cuộc có ý gì?
Lẽ nào có xã hội đen nhắm vào cô?
Tô Vũ Đồng coi Trần Nghiên Nghiên là người thân nhất của mình, sợ cô lo lắng nhưng cũng không muốn giấu cô điều gì, vậy là đem nghi ngờ của mình, them chuyện tối qua Tô Vũ Nồng bị Mộ Diệc Thần từ hôn nói hết với cô.
Trần Nghiên Nghiên nghe xong, sự sốt sắng trên gương mặt biến mất, quệt nước mắt, thay đổi bộ dạng vui vẻ.
“Ha ha ha!” cười lớn ba tiếng, sau đó nói: “Người phụ nữ xấu xa đó, vậy mà cô ta cũng có ngày hôm nay! Nghe thấy cô ta thảm thương như vậy, mình lại cảm thấy tối qua bị đập chút đồ, chẳng đáng gì!”