Năm năm sau!
Seoul, Hàn Quốc.
Hôm nay là ngày Tô Vũ Đồng xuất viện, trời có gió nhẹ và mưa phùn.
Để không gây thêm rắc rối, năm đó Lâm Yên Nhiên đã sai người đưa cô đến đây, cô đã ở một đất nước bất đồng về ngôn ngữ để vượt qua năm năm dài đằng đẵng.
Trong năm năm này cô đã từng gào thét, từng chạy trốn, nhưng vì không có giấy chứng nhận sức khỏe nên cô không thể quay về.
Cô phát điên vì nhớ nhung đứa con năm đó cô đã sinh ra nhưng chưa kịp nhìn mặt nó một lần nào, cô phát điên vì muốn gặp ông nội và Nghiên Nghiên, cô điên cuồng muốn quay trở về báo thù, nhưng cô biết con đường quay về duy nhất của cô là phải nhẫn nại.
Cho nên dù không bị bệnh nhưng cô cũng rất hợp tác với bác sĩ, sau khi giả vờ được năm năm, "bệnh" của cô khỏi hẳn, cô có được tự do và đã nhận được giấy chứng nhận sức khỏe của bác sĩ.
"Vũ Đồng!"
Đúng vào lúc Tô Vũ Đồng đang nhìn tờ giấy chứng nhận mỉm cười, bệnh nhân nằm cùng phòng bệnh với cô là Thôi Chân Hi với khuôn mặt tươi cười trên tay cầm một cái ô bước đến.
Thế giới này có rất nhiều điều tương tự nhau, số phận của Thôi Chân Hi và Tô Vũ Đồng cũng gần giống nhau, chỉ là Thôi Chân Hi may mắn hơn cô, cô ấy có một người anh trai tốt, vậy nên cô ấy chỉ phải ở trong bệnh viện một năm.
Hai người bình thường trong số biết bao bệnh nhân tâm thần không bình thường lại làm bạn với nhau, sau khi xuất viện hàng tuần Thôi Chân Hi vẫn đến thăm Tô Vũ Đồng, còn mang cho cô đồ ăn, đồ dùng hằng ngày và một vài quyển sách.
Nhìn thấy người bạn tốt của mình, Tô Vũ Đồng cũng dang hai tay về phía Thôi Chân Hi, dưới tán ô hai người ôm nhau thật chặt.
"Vũ Đồng, để ăn mừng cậu đã lấy lại được tự do chúng ta đến đảo Tế Châu du lịch mấy ngày đi?"
Thôi Chân Hi buông Tô Vũ Đồng ra rồi cười nói, trong đôi mắt to trong suốt của cô lấp lánh ánh sáng rực rỡ, đẹp như đôi mắt của một thiên thần.
Tô Vũ Đồng lắc đầu cười khẽ: "Chân Hi, ý tốt của cậu tớ xin nhận, nhưng bây giờ tớ chỉ muốn mau chóng quay về nước."
Bây giờ cô nào có tâm trạng đi chơi, cô còn rất nhiều chuyện cần làm.
Trong tim cô lúc nào cũng như có một lưỡi dao, đã năm năm rồi, cô đã nhẫn nhịn năm năm rồi!
Thôi Chân Hi rất hiểu Tô Vũ Đồng, cũng biết Tô Vũ Đồng đã phải trải qua những gì. Nghe xong những lời của Tô Vũ Đồng, Thôi Chân Hi không nhắc đến chuyện đi chơi nữa, cô chân thành nói: "Tớ biết, tớ sẽ nhờ người đặt vé máy bay vào ngày mai giúp cậu."
"Chân Hi, cảm ơn cậu, sau khi quay về tớ sẽ nghĩ cách nhanh nhất trả lại tiền máy bay cho cậu." Tô Vũ Đồng nắm chặt tay Thôi Chân Hi cảm động nói.
Cô đã sống trong bệnh viện tâm thần năm năm, hiện tại trong tay không có một xu nào.
Nghe thấy Tô Vũ Đồng nói những lời khách khí như vậy, Thôi Chân Hi chau mày giả bộ tức giận nói: "Đồ ngốc, chúng ta có phải là bạn tốt của nhau không? Cậu còn khách khí như vậy thì tớ sẽ tức giận thật đó."
Hai người là bạn tốt, sao Tô Vũ Đồng lại nhắc đến chuyện trả tiền vé máy bay nhỏ nhặt này chứ.
Thấy Thôi Chân Hi không vui Tô Vũ Đồng bật cười, hai tay cô đưa lên nhéo tai mình làm ra bộ dạng đầu hàng nhận tội, "Cô Thôi Chân Hi thân mến, tôi biết tôi sai rồi, mong cô hãy tha thứ cho tôi."
"Ha ha ha!"
Thôi Chân Hi bị bộ dạng của Tô Vũ Đồng chọc cười, cô ôm lấy cánh tay của Tô Vũ Đồng nói: "Nhìn bộ dạng thành khẩn của cô, cô nương đây sẽ tha thứ cho cô lần này, đi thôi, về nhà nào."
Nói xong Thôi Chân Hi dắt Tô Vũ Đồng đến chỗ chiếc Lamborghinicủa mình.
Sáng ngày hôm sau Tô Vũ Đồng đã ngồi trên máy bay bay về Giang Thành.
Trong năm năm này Tô Vũ Đồng đã học được một chút tiếng Hàn Quốc nhưng vẫn còn chưa rõ mặt chữ lắm, mãi cho đến lúc lên máy bay cô mới biết Thôi Chân Hi đã mua cho cô vé máy bay khoang hạng nhất.
Trước đây cô cũng đã từng đi máy bay nhưng Lâm Yên Nhiên không bao giờ mua vé khoang hạng nhất cho cô, vậy nên đây là lần đầu tiên cô được ngồi khoang hạng nhất. Vừa mới bước vào, cô tiếp viên hàng không đã thân thiện giúp cô sắp xếp ổn định hành lý sau đó dẫn cô đến chỗ ngồi.
Khoang hạng nhất không giống như khoang kinh tế hay khoang thương vụ, ở đây rất rộng rãi và thoải mái, không gian cũng được bày trí tương đối xa hoa.
Cô cũng lên máy bay khá muộn, nhưng ở đây cũng chỉ có cô và hai người đàn ông nữa, có thể thấy giá của khoang hạng nhất cực kỳ đắt đỏ.
Hai người đàn ông đó ngồi ở ghế trước mặt Tô Vũ Đồng, cô không nhìn rõ diện mạo của họ, nhưng dáng vẻ họ rất sang trọng, nhìn là biết đều là người có địa vị cao trong xã hội. Hai người đàn ông không hề để ý đến sự có mặt của Tô Vũ Đồng, cô chỉ nghe thấy âm thanh bọn họ gõ máy tính lạch cạch và tiếng loạt soạt khi lật giở tài liệu.
Tô Vũ Đồng vốn là một người rất yên tĩnh, những năm gần đây cô phải ở nơi ồn ào huyên náo giờ phút này lại được yên tĩnh hiếm có, vậy nên cô đã đắp chiếc chăn lông mỏng lên người rồi ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, Tô Vũ Đồng cảm thấy một cơn rung lắc rất mạnh, sau đó giọng nói của tiếp viên hàng không vang lên từ chiếc radio gần đó nói máy bay đang gặp phải một luồng khí áp rất mạnh, cô vừa mở mắt ra thì đèn điện trong buồng phi cơ đã bị tắt, cùng lúc đó âm thanh trong radio cũng biến mất.