Lâm Yên Nhiên hiểu rõ Tô Thành Kiệt, lúc ông vẫn chưa kịp mở miệng mắng, giọng nghẹn ngào tranh nói trước: “Ông xã, Vũ Nồng của chúng ta phải làm sao đây?
Con bé đợi Mộ Diệc Thần năm năm rồi, không ngờ người ta lại ức hiếp con bé như vậy, con cũng có rồi, như này bảo nó sau này làm sao ra ngoài gặp người khác được, chúng ta không thể bỏ qua thế này, nhất định phải đến nhà họ Mộ bảo bọn họ cho một lời giải thích.”
Tô Thành Kiệt coi trọng thể diện nhất, con gái mình bị chồng chưa cưới đối xử như vậy, bà ta không tin ông còn có thể bình tĩnh.
Nhịn năm năm, đã đến lúc nhắc về chuyện kết hôn với nhà họ Mộ rồi.
Tô Vũ Nồng nghe xong lời Lâm Yên Nhiên nói, đôi mắt chớp chớp mấy cái, lập tức ra sức khóc to hơn.
Biểu hiện thái quá như vậy, ngược lại làm Tô Thành Kiệt lòng dạ rối bời, vừa mới kìm nén cơn giận xuống “hừm!” lại nổi điên lên.
Trừng đôi mắt giận dữ, thét lên với cô ta: “Khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc, nếu không phải con vô dụng ngay cả một người đàn ông cũng không giữ nổi, hôm nay sao lại đến bước đường này, bây giờ con ra ngoài tống cổ hết bọn phóng viên đi cho bố!”
Bọn họ ở đây là khu nhà giàu, xung quanh ở đều là người có tiền, nhiều phóng viên đứng chắn ở cổng như vậy, chỉ làm trò cười cho người khác.
Giang Thành rộng như thế, tiếp tục bị chắn nữa, thì cả thành phố này đều sẽ biết con gái Tô Thành Kiệt bị cắm sừng, thế thì bảo ông để mặt mũi đi đâu!
Tô Thành Kiệt tức bốc hỏa mặt đen như than vậy, Lâm Yên Nhiên có chút thở dài, vội kéo tay Tô Vũ Nồng lại, nói: “Con gái ngoan, bố con nói đúng, con ra ngoài đuổi phóng viên đi trước, nên đối mặt thì phải đối mặt, nhớ rằng con là người bị hại, có thể ấm ức nhưng không được oán trách quá mức, hiểu chưa?”
Cái tính này của cô ta chẳng tiến bộ chút nào, bà ta buộc phải nhắc nhở chút để tránh để cô ta tự phá hoại chuyện của mình.
“Vâng, mẹ con nhớ rồi.”
Tô Vũ Nồng gật gật đầu, quay người đi ra cửa.
Cô ta vừa đi đến bên ngoài cổng sắt của biệt thự, bọn phóng viên lập tức giơ máy ảnh và máy quay trong tay lên, “Tách tách tách” bắt đầu chụp điên cuồng.
“Cô Tô, đối với chuyện chồng chưa cưới của cô tổng giám đốc Mộ có một đứa con riêng, cô biết chuyện này không?”
“Cô Tô, tôi thấy cô vừa khóc, cô có cho rằng tỏng giám đốc Mộ là người đàn ông tồi không?”
“Cô Tô đối với chuyện tổng giám đốc Mộ vẫn còn liên lạc với mẹ đứa bé, cô có thái độ như thế nào?”
“Cô Tô, cô sẽ hủy bỏ đính hôn với tổng giám đốc Mộ không?”
“Cô Tô....”
Bọn phóng viên nhiều lời, anh một câu tôi một câu hỏi dồn dập, muốn từ chỗ Tô Vũ Nồng khai thác thêm được tin tức mới chất lượng nhất.
Đối diện với ống kính Tô Vũ Nồng nhớ kĩ lời Lâm Yên Nhiên, cô ta kiềm chế mạnh mẽ không để bốc đồng lộ ra Tô Vũ Đồng là kẻ thứ ba, dùng khăn giấy trong tay ra vẻ đáng thương lau nước mắt, sau đó kéo nụ cười xinh đẹp lên, dáng vẻ tao nhã nói với phóng viên: “Cảm ơn sự quan tâm của các bạn truyền thông, tình cảm của tôi và Diệc Thần rất tốt, sẽ không hủy bỏ đính hôn.
Còn về đứa bé, con của anh ấy cũng là con của tôi, đối với mẹ của đứa bé, mọi người đừng cố hỏi nữa, cô ấy và Diệc Thần hiện tại không còn bất cứ quan hệ gì, cô ấy chỉ là đến thăm con thôi, mong mọi người cho chúng tôi chút không gian riêng, cảm ơn mọi người, cấc bạn vất vả rồi, mời về cho.”
Sau khi đóng giả xong con gái nhà quyền quý thấu hiểu đạo lý, bao dung độ lượng, Tô Vũ Nồng không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào nữa, quay người đi thẳng vào cổng biệt thự.
Thấy cô ta đi rồi, phóng viên liền tiếp tục chụp, đến khi cô ta vào hẳn biệt thự mới dừng.
Trông thấy Tô Vũ Nồng đi vào, Tô Thành Kiệt chau mày nói với cô ta: “Chuyện đã làm đến bước này, nhà họ Mộ không có biểu hiện gì, bố và mẹ con vừa nãy đã bàn bạc chút, tối nay con cùng bố mẹ đi qua nhà họ Mộ một chuyến!”
Chuyện lần này rõ ràng là Mộ Diệc Thần không đúng, ông buộc phải đi hỏi cho rõ, lại còn có đính hôn năm năm rồi, nhà họ Mộ cũng nên cho một lời giải thích.
Còn nữa, chuyện ồn ào về mẹ của đứa bé, giá cổ phiếu của Tô Thị đã giảm xuống, nhà họ Mộ nhất định phải có trách nhiệm cho chuyện này.
Tô Vũ Nồng nghe thấy tối nay có thể đến nhà họ Mộ, lập tức kích động, nói không chừng bố đi như vậy, cô ta sẽ nhanh chóng được gả cho Mộ Diệc Thần, nghĩ đến đây cô ta càng vui mừng, quay người về phòng chọn quần áo chuẩn bị đi.
Từ lần trước ở bữa tiệc gặp Mộ Diệc Thần một lần, cô ta đã sắp hai tháng chưa gặp anh, lần này cô ta nhất định phải trang điểm thật kĩ.
Tô Thành Kiệt thấy mình vẫn đang nói mà Tô Vũ Nồng đột nhiên bỏ đi, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Lâm Yên Nhiên cũng không ngờ rằng Tô Vũ Nồng không nén được giận như vậy, lại vội vã không kiềm được lòng, trong lòng tuy mắng cô ta không nên thân, nhưng miệng vẫn lập tức bênh vực cô ta: “Chồng à, con đau lòng như vậy, ông bảo con bé bây giờ làm sao đối diện với Mộ Diệc Thần được, ông đừng ép con bé, để nó yên tĩnh một mình, tôi chút nữa đi khuyên con bé, để nó ngoan ngoãn tối nay theo chúng ta đến nhà học Mộ.”
Bây giờ bà ngoài đánh lạc hướng Tô Thành Kiệt rằng Tô Vũ Đồng bỏ đi là vì đau lòng ra, thì không còn cách nào khác.
“Đều tại bà nuông chiều! Càng ngày càng chẳng ra sao.”
Sự tức giận của Tô Thành Kiệt bị Lâm Yên Nhiên làm rối lên, biến thành trách cứ.
Lâm Yên Niên đương nhiên biết ông trúng kế rồi, cười nũng nịu, cố ý dùng chỗ mềm mại nhất trên cơ thể mình chạm vào vai ông, giọng điệu mập mờ nói: “Chúng ta chỉ có một cục cưng, không chiều nó thì chiều ai? Chẳng lẽ ông ở bên ngoài nuôi vợ bé, sinh con trai cho ông, tình thương của bố ông đem giành cho đứa bé đó rồi?”
Tô Thành Kiệt bị bà ta chọc cười, giơ tay ôm lấy eo bà ta, tràn đầy yêu chiều: “Xem xem, bà đây ghen với ai vậy, tôi chỉ nói vậy thôi, mấy năm nay tôi đối với bà thế nào, bà không biết sao? Tôi làm gì có nhiều sức lực thế mà đi sinh con bên ngoài, trừ bà ra tôi chẳng cần ai cả.”
Lâm Yên Nhiên nói hai ba câu đã dỗ ngọt được Tô Thành Kiệt, sau đó móc cạp quần ông lôi lên tầng.
Sáu giờ chiều.
Sau khi Tô Vũ Đồng tan làm cùng đồng nghiệp đến nhà hàng Hải Nguyệt.
Thiết kế ở đây vô cùng lóa mắt, quả thực là một cung điện thu nhỏ, mấy chàng trai đứng bên ngoài bãi đỗ xe đều mặc trang phục thị vệ hoàng cung, nhân viên phục vụ đều trang điểm và ăn mặc đồng màu như cung nữ.
Bên trong trang trí càng đặc biệt, các cột các tầng, chiếc cầu nhỏ róc rách nước chảy, hồ cá hòn non bộ, tất cả thiết kế đều mang hương sắc cổ đại, trên tường còn có bức tranh chữ cổ giá trị không nhỏ.
Nếu không phải khách khứa bên trong đều mặc đồ hiện đại đi đi lại lại, Tô Vũ Đồng còn tưởng mình xuyên không về thời nhà Thanh rồi.
Ngoài Diêm Tịnh và Hồ Hạ, mọi người đều là lần đầu tới đây, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, nhìn ngắm xung quanh.
Diêm Tịnh người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, hào phóng vung tay, trực tiếp yêu cầu một phòng riêng lớn, chọn một mạch hai mấy món ăn giá tiền không ít, gọi thêm một bình rượu nữ nhi hồng lâu năm.
Mọi người đều lần đầu ăn thức ăn ở đây, ai nấy đều cảm thấy vô cùng mới lạ, cầm điện thoại bắt đầu chụp “Tách tách tách!”, đăng lên weibo, đăng lên tường wechat, quay tik tok, mọi người đều cực kì bận rộn.
Tiểu Ngô tiên phong cầm ly rượu lên, nhìn mọi người nói: “Ây ây, chụp xong rồi thì nâng ly lên, đây là rượu nữ nhi hồng mấy triệu một bình đấy, nào nào chúng ta lên một ly, chúc phó giám đốc Diêm lên chức.”
Nghe thấy lời anh nói, mọi người lập tức bỏ điện thoại xuống cầm ly lên, cười cùng cạn ly, đồng thanh chúc phó giám đốc Diêm lên chức.