Mộ Diệc Thần đang cúi đầu làm việc, không biết Tô Vũ Đồng đi vào, nghe thấy tiếng cửa và tiếng bước chân, thuận miệng nói một câu: “Im lặng đợi tôi vài phút.”
Tô vũ Đồng nghe lời anh nói biết anh không muốn mình quấy rầy, vậy là lặng lẽ đứng bên cạnh đợi.
Đối với việc lấy lòng đàn ông này cô thực sự không hiểu, cho nên chỉ có thể bắt đầu từ việc thuận theo ý của anh.
Mộ Diệc Thần quá chuyên tâm vào công việc của mình, để Tô Vũ Đồng đứng đây, sắp hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Tô Vũ Đồng đưa tài liệu đến phòng tài vụ đối chiếu trước, mới tranh thủ qua đây xin chữ kí, Mộ Diệc Thần lại cứ để cô đợi, thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô có chút sốt ruột, bên kia đối chiếu xong, cô còn phải cùng kí tên với người đối chiếu.
Tổ trưởng Diêm tin tưởng cô, mới giao công việc này cho cô, cô không thể vì đợi chữ kí này mà để bộ phận quảng cáo phải chịu rắc rối, cứ đứng như vậy làm sao được?
Có cách gì có thể nhắc anh một chút nhỉ?
Tô Vũ Đồng bắt đầu động não, ánh mắt liền đảo quanh phòng làm việc của Mộ Diệc Thần, khi ánh mắt cô chạm vào bộ dụng cụ uống trà trên kệ, có cách rồi.
Đi đến dùng nước sôi pha một cốc trà, cẩn thận dè dặt bê đến trước mặt Mộ Diệc Thần: “Tổng giám đốc Mộ, vất vả rồi, uống miếng nước đi ạ.”
Vừa nãy Lâm Na làm như vậy để tổ trưởng nói chuyện với cô ta, cô có thể mượn dùng chút.
Mộ Diệc Thần chăm chú làm việc bỗng nghe thấy giọng của Tô Vũ Đồng, chau mày, lập tức dừng công việc trong tay lại quay người ra.
Anh vừa quay ghế liền đụng vào tay Tô Vũ Đồng, nước trà nóng bỏng lập tức bị tràn ra.
Thấy nước trà sắp rơi lên bàn làm việc, Tô Vũ Đồng gấp gáp, liền đưa tay nắm lấy, đã nắm được chiếc cốc này nhưng toàn bộ nước trà đều đổ cả lên tay cô ướt sũng, mà trên bàn chỉ vãi ra hai giọt, Mộ Diệc Thần vừa mới để ý đến mấy văn kiện kia không hề bị tổn hại gì.
Nhìn hành động của Tô Vũ Đồng, ánh mắt của Mộ Diệc Thần tối đi, mở miệng nói: “Ai cho cô vào đây!”
Tối qua xảy ra chuyện như vậy, người anh không muốn thấy nhất là cô!
Lẽ nào bản thân cô không biết chút nào?
Tay Tô Vũ Đồng bị bỏng liền đỏ lên, tay nổi lên hai vết phồng rộp, cô bị đau sắp chảy nước mắt ra rồi.
Nhưng nghe Mộ Diệc Thần chất vấn, cô lập tức không chịu được, nói: “Tổng giám đốc Mộ, anh quên rồi à? Là anh bảo Ngải Mễ gọi tôi vào, còn bảo tôi đợi anh mấy phút.”
Tối qua cô và Mộ Diệc Thần không vui vẻ như vậy, anh thấy cô sẽ không thoải mái, điều này cô sớm đã dự đoán được rồi, nhưng vì con, cô không để ý nhiều như vậy.
Trong lòng cô bây giờ chỉ có một chuyện, tiếp cận anh, nhanh chóng tiếp cận anh.
Mộ Diệc Thần nghe vậy, mới nhớ ra đúng là có chuyện như vậy, nhìn kĩ cô nói: “Bảo cô đợi thì cô đợi, ai bảo cô tự ý làm bừa!”
Cô tưởng rằng tỏ ra chút niềm nở pha một cốc trà, anh sẽ tha thứ cho tất cả những hành động hôm qua của cô à!
Tô Vũ Đồng nghe ra sự tức giận trong lời nói của anh, vội vàng lên tiếng giải thích: “Tổng giám đốc Mộ, thật xin lỗi, phần văn kiện này tổ trưởng chúng tôi cần dùng gấp, tôi đã đến đây nửa tiếng rồi, anh luôn bận rộn, cho nên muốn pha cho anh cốc trà, nhắc anh một chút ở đây còn có người đang đợi.”
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô vì công việc, cũng không làm khó cô nữa, quay người về chỗ, lạnh lùng nói: “Mang văn kiện qua đây.”
Anh luôn phân biệt việc công việc tư rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vì cô, mà làm lỡ hoạt động bình thường của bộ phận quảng cáo.
Tô Vũ Đồng thấy anh vẫn phân biệt rõ ràng được việc công việc tư, liền thở phào một hơi, quay người đi đến kệ lấy văn kiện cần kí đến.
Cô vội vã quay lại, hoàn toàn không để ý dưới chân, đôi giày cao gót chín phân dẫm phải nước trà, cả người cô trượt đi, cơ thể mất cân bằng bổ nhào về phía Mộ Diệc Thần, đôi môi trực tiếp chạm lên môi anh.
Sự va chạm mềm mại đột ngột xảy đến, cùng với mùi hương phụ nữ của Tô Vũ Đồng xộc vào mũi, làm cơ thể Mộ Diệc Thần liền căng lên, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tô Vũ Đồng đang đè lên người mình.
Tô Vũ Đồng nhìn gương mặt tuấn tú của Mộ Diệc Thần đang ở ngay sát, đáy mắt có sự khổ sở.
Cô tuy muốn tiếp cận anh, nhưng không ngờ lại làm ra như vậy, bối rối đứng dậy, vâng dạ nói: “Tổng giám đốc Mộ, xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi sẽ thu dọn sạch sẽ.”
Nói xong, cô đặt văn kiện trên tay lên bàn, vội cúi người thu dọn chỗ nước đọng và lá trà.
Mộ Diệc Thần ngồi thẳng người, ánh mắt vô thức nhìn theo Tô Vũ Đồng, vừa đúng lúc nhìn thấy vết bỏng trên mu bàn tay cô.
Nhìn thấy một mảng đỏ không tự nhiên, còn có vết phồng rộp nhỏ kia, ánh mắt kẽ rung động, trong lòng có một sức hút không thể giải thích được, làm anh buột miệng nói ra: “Dừng lại, không cần cô dọn dẹp.”
Tô Vũ Đồng tưởng Mộ Diệc Thần không để cô dọn, là vì tức giận.
Hôm nay cô cướp phần việc của Lâm Na, mục đích là để tiếp cận anh, không muốn chữa lợn lành thành lợn què, vậy là lập tức sốt sắng nói: “Tổng giám đốc Mộ, anh yên tâm, tôi đảm bảo làm sạch sẽ.”
Hôm nay cô mặc chiếc váy ngắn đến đầu gối, để không bị lộ, nói xong liền quỳ xuống đất lấy giấy lau dọn.
Cô cúi đầu lau từng chút từng chút một trên đất, đôi mắt trong veo không một hạt cát chăm chú làm.
Cô không phát hiện ra, bộ dạng thấp kém này của cô, như một mũi đâm xuyên vào Mộ Diệc Thần, trong lòng anh càng không thoải mái.
Sự không thoải mái này giống như cái ghế có thể làm bỏng người vậy, khiến anh ngồi không nổi, lấy bút “xoẹt xoẹt xoẹt!” kí tên mình lên văn kiện.
Anh “soạt!” một tiếng, đứng dậy, bước về phía Tô Vũ Đồng, tiện tay, nắm cánh tay cô lôi dậy, vứt văn kiện cho cô, giọng điệu hà khắc nói: “Lập tức ra ngay cho tôi!”
Ánh mắt của Mộ Diệc Thần thật biết dọa người khác, giọng điệu quá lạnh lùng, dọa Tô Vũ Đồng run như cầy sấy, cô không muốn chọc giận Mộ Diệc Thần, chỉ đành vứt tờ giấy trong tay mình vào thùng rác, cầm văn kiện đã kí nhanh chóng rời đi.
Sau khi Tô Vũ Đồng rời đi, Mội Diệc Thần không biết tại sao, đột nhiên làm việc gì cũng không nhẫn nại được, trong đầu đều là mùi hương của cơ thể cô, còn có đồng mắt trong veo không vẩn đục của cô và bộ dạng thấp kém quỳ dưới đất để lau nước.
Tại sao anh có thể mê mẩn hương thơm trên người cô?
Tại sao anh thấy đôi mắt trong sáng của cô có thể nhớ đến Đồng Đồng khi bé?
Rõ ràng Tô Vũ Đồng là người phụ nữa mưu mô, anh thấy bộ dạng thấp kém của cô không phải nên vui mừng à!
Anh rốt cuộc sao vậy?
Mộ Diệc Thần càng nghĩ càng phiền não, không muốn ở trong công ty, đẩy cửa bước ra ngoài.
Vệ sĩ và trợ lí thấy sếp muốn ra ngoài, lập tức nhanh chóng đi theo, lại bị một câu: “Không cần đi theo!” của Mộ Diệc Thần mà đứng lại vị trí.
“Anh Dương, sếp, sao vậy?” vệ sĩ mù mịt nhìn Tiểu Dương hỏi.
Tiểu Dương nhìn sếp của mình đi xa lăc lắc đầu, nói: “Không vui.” Cái này không cần hỏi, dùng đầu ngón chân cũng có thể thấy được.
“Có cần đi theo không?”
Vệ sĩ có chút lo lắng lại hỏi một câu.
Tiểu Dương nhìn anh một cái, nói: “Cậu dám không?”
Lời sếp nói là mệnh lệnh, anh nói không được đi theo, thì nhất định không thể đi theo.
Đặc biệt là lúc tâm trạng anh không được tốt.
Vệ sĩ rụt cổ lại, lắc lắc đầu.