Động tác của cô không đạt độ chuyên nghiệp như đầu bếp năm sao, nhưng lại hiện ra sự ấm áp và dịu dàng.
Mùi thơm của trứng rán hành xộc vào chiếc mũi nhỏ của cậu bé, cảm giác đó giống như mùi vị của mẹ trong mơ, khiến Mộ Niên vô cùng bị hấp dẫn, đôi mắt như viên ngọc lưu li phát sáng.
Món mì gia đình bình thường làm xong rất nhanh. Tô Vũ Đồng cười nhẹ nhìn Mộ Niên nói: “Rửa tay đi, chúng ta ăn cơm thôi.” Sau đó bưng mì ra bên ngoài.
Mộ Niên lớn lên trong nhà họ Mộ, ăn uống đều rất được chú trọng, chưa từng được ăn món mì đơn giản như vậy, nhưng vì mùi vị của mẹ đó, cậu bé không chê một chút nào, rửa tay xong lấy dĩa và thìa từ tủ dựng bát, theo sau Tô Vũ Đồng lên bàn ăn.
Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng thấy Mộ Niên lấy ra không phải đũa mà là dao dĩa, hai người nhìn nhau cười.
Hai người lớn như bọn cô bình thường ăn mì đều dùng đũa, bây giờ nghĩ lại bọn họ vậy mà lại không có ý thức sống bằng một đứa trẻ, thực sự sống quá bừa bãi rồi.
Dưới sự chú ý của bọn họ, Mộ Niên nhã nhặn rút một tờ giấy ăn đặt lên đầu gối, sau đó ngồi thẳng lưng, tay trái cầm thìa tay phải cầm dĩa, khều vài sợi mì đặt vào thìa cuộn lại, chầm chậm đưa vào miệng.
Đứa trẻ lớn bằng cậu bé ăn mì không rơi xuống bàn đã là rất giỏi rồi, mà cậu lại ăn uống nhã nhặn xinh xắn có khí chất như vậy, thật là hiếm thấy.
Trần Nghiên Nghiên không kiềm được nói một câu: “A! Nhỏ như vậy đã có phong cách như này, lớn lên sẽ làm hại bao nhiêu cô gái trẻ đây!”
Tô Vũ Đồng không có kinh nghiệm trông trẻ con, nhưng từng xem qua trên ti vi, trước khi dỗ trẻ con ngủ phải kể chuyện, cho nên cô cũng kể chuyện cho Mộ Niên.
Nằm bên cạnh Tô Vũ Đồng, Mộ Niên vô cùng yên tĩnh, cứ nghe như vậy rồi ngủ rất nhanh.
Nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh ngủ của cậu bé, Tô Vũ Đồng cười cười, đưa tay tắt đèn.
Sáng ngày hôm sau, Tô Vũ Đồng làm bữa sáng, sau khi ăn cùng Mộ Niên xong, cười nói với cậu bé: “Bạn nhỏ, cô phải đi trước rồi.” Rồi giao cậu bé cho Trần Nghiên Nghiên, sau đó ra cửa.
Mộ Niên thấy cô đi, lập tức đứng dậy đi theo, Trần Nghiên Nghiên thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, nắm lấy cậu bé nói: “Dì Tô của cháu phải đi làm, chúng ta ở nhà đợi dì ấy, không được làm phiền dì ấy làm việc biết không?”
Công việc ở khuôn viên Đế Cảnh có ý nghĩ với Tô Vũ Đồng như nào cô biết, cho nên không muốn bạn nhỏ này làm lỡ mất thời gian của cô.
Mộ Niên nghe Trần Nghiên Nghiên nói vậy, không đuổi theo nữa ngoan ngoãn quay người, tự mình đi vào phòng trọ.
Trần Nghiên Nghiên lần đầu tiên thấy đứa trẻ nghe lời như vậy, càng thích Mộ Niên hơn, lấy hết đống đồ ăn vặt tích trữ của mình ra, như dâng hiến bảo vật quý đưa hết cho Mộ Niên.
Ở nhà họ Mộ, Mộ Niên ăn đều là thức ăn cao cấp, Mộ Diệc Thần căn bản không cho phép cậu bé ăn những thứ bán trong siêu thị, cho nên thấy Trần Nghiên Nghiên lấy ra nhiều thứ kì lạ như vậy, cậu bé một chút cũng không có hứng thú, lặng lẽ ngồi trên sofa.
“Cháu xem cái này, rất ngon đó.”
Trần Nghiên Nghiên thấy cậu bé không thích thú lắm, lập tức bóc một gói bim bim khoai tây, lấy một miếng cắn một miếng “rộp rộp”, sau đó thỏa mãn nhìn Mộ Niên.
Ngửi thấy mùi bim bim khoai tây, lại nghe thấy âm thanh giòn giã kia, nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn của Trần Nghiên Nghiên, Mộ Niên lúc này mới miễn cưỡng cầm lên một miếng, thử cắn miếng nhỏ.
Lông mày hơi dãn ra, cậu cảm thấy hình như cũng không tệ.
Thấy cậu bé chịu ăn đồ của mình, Nghiên Nghiên cực kì vui sướng, sau đó lần lượt bóc hết đồ ăn vặt ra, Mộ Niêm cũng theo đó thử từng thứ một.
“Bạn nhỏ à, cháu xem chúng ta cũng quen biết mấy trăm phút rồi, tối qua cùng ngồi xe, ở cùng một nhà, còn cùng ăn, đã rất thân rồi đúng không, cháu có thể nói cho cô cháu tên gì không?” Trần Nghiên Nghiên tò mò nhìn Mộ Niên trước mắt ăn gì cũng chỉ nếm thử vài miếng.
Những đứa trẻ khác ở độ tuổi giống cậu bé, nếu trông thấy nhiều đồ ăn vặt như vậy nhất định sẽ ăn hết sạch, cậu bé thực sự rất khác biệt, khả năng tự kiểm soát còn tốt hơn người lớn như cô.
Phong thái nho nhã này thật khiến cô ghen tị, rốt cuộc làm sao dạy dỗ được như vậy?
Mộ Niên không nói chuyện, vươn cái tay nhỏ thử một gói đồ ăn vặt khác, dáng vẻ đó căn bản không hề giống ăn vặt, mà là giám đốc công ty trên thị trường đang kiểm tra sản phẩm có đạt chuẩn không.
Trần Nghiên Nghiên thấy cậu bé như vậy, hết cách chỉ đành cười, tiếp tục ăn cùng cậu.
Lúc buổi trưa, Tô Vũ Đồng nhận được điện thoại của Trần Nghiên Nghiên, nói cảnh sát tìm thấy người nhà của đứa trẻ rồi, đứa trẻ đã được đón đi.
Nghe thấy thông tin này, trong lòng Tô Vũ Đồng có chút không nỡ, nhưng sau đó lại đành lòng cười, tuy cô rất thích bạn nhỏ đó, nhưng trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, cậu bé có gia đình của cậu bé, bố mẹ của mình, không thể nào bên cô mãi.