Bà hoài thai mười tháng vất vả mới có thể sinh ra được cô ấy, nuôi nấng hai mươi mấy năm trời. Thế mà cô ấy lại không nhận bà ấy, còn nói cô chính là một người khác chứ không phải con gái bà ấy. Mẹ của San Ni thật sự không thể chấp nhận được chuyện này.
Bố của San Ni nhìn thấy bộ dạng mẹ của San Ni đau lòng như vậy liền ôm bà vào lòng nói: “Được rồi, em yêu, chúng ta có thể tìm thấy con gái đã là ngàn vạn lần may mắn rồi. Em đừng lo lắng, anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh và giúp con bé nhớ lại bản thân là ai.”
Con gái họ trước đây rất hiếu thảo nhưng bây giờ cô ấy lại không nhận ra bọn họ vì cô bị bệnh. Đợi đến khi cô ấy khỏe hơn và khôi phục trí nhớ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tô Vũ Đồng cũng không muốn bọn họ phải thương tâm khổ sở nhưng sự thật vẫn là sự thật. Bây giờ Mộ Diệc Thần ở đây, cô liền dứt khoát thừa nhận mình là Tô Vũ Đồng, cô muốn xem xem anh ấy có thể xem cô như một bệnh nhân hay không?
Mộ Diệc Thần lạnh lùng xem toàn bộ biểu hiện của ba người bọn họ, tình cảm của bố mẹ Triệu San Ni hoàn toàn không có gì đáng ngờ nhưng Triệu San Ni lại quá mức bình tĩnh nên đã thu hút sự chú ý của anh.
“Cas!”
Đúng lúc Mộ Diệc Thần đang suy nghĩ, Chu Lệ Đồng bước vào, mỉm cười điềm đạm rồi thân mật lấy khoác lên cánh tay của anh.
Cô ta chính là muốn ở trước mặt Tô Vũ Đồng cùng Mộ Diệc Thần diễn trò anh anh em em. Hung hăng chọc tức cô, hung hăng làm cô tổn thương một cách nặng nề!
Tô Vũ Đồng, cô muốn quay trở lại làm chính cô, nằm mơ đi!
Cả đời này, cô chỉ có thể là Triệu San Ni mà thôi!
Suy nghĩ của Mộ Diệc Thần bị cắt ngang nhưng anh không hề khó chịu mà nhìn về phía Chu Lệ Đồng nói: “Không phải bác sĩ bảo em phải ở nhà dưỡng thai thật tốt sao? Sao em lại chạy lung tung thế này?”
Lệ Đồng nghe được lời nói quan tâm của Mộ Diệc Thần liền nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Em đột nhiên muốn gặp anh cho nên đến Hoa Thành tìm anh. Vừa đúng lúc nhìn thấy xe của anh trên đường, em liền đi theo.”
Mộ Diệc Thần nghe vậy, nói: “Lần này coi như xong, lần sau không thể như thế này biết chưa?”
Chu Lệ Đồng đưa tay sờ sờ lên cái bụng còn chưa nhô ra của mình, cười nói: “Ừm, lần sau không dám nữa.”
Tô Vũ Đồng nhìn xem hai người ở ngay trước mặt chính mình anh anh em em, một hơi lập tức nghẹn ở chỗ lồng ngực, trong lòng liền giống bị người dùng dây thừng hung hăng siết chặt.
Mẹ của San Ni vừa muốn đưa San Ni nhanh chóng về nhà, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Mộ Diệc Thần và Chu Lệ Đồng, bà lập tức nhìn về phía Chu Lệ Đồng nói.
“Chắc cô là mợ chủ Mộ phải không. Thực là ngại quá, con gái tôi đầu óc có chút vấn đề chứ không cố ý muốn lấy thẻ của cô đâu. Thỉnh cầu cô nhất định đừng kiện con bé.”
Tô Vũ Đồng nghe mẹ San Ni cầu xin Lệ Đồng, tâm trạng càng ngày càng tồi tệ, hung hăng nghiến răng nghiến lợi.
Chu Lệ Đồng nghe mẹ San Ni nói, liếc nhìn Tô Vũ Đồng thấy cô đang tức giận, khẽ cười nhìn Mộ Diệc Thần nói.
“Cas, em nghĩ cô gái họ Triệu bệnh cũng không nhẹ. Hiện tại chúng ta sẽ chẳng chiếm được bất cứ thứ gì hữu ích, dù có giam giữ cô ấy thì cũng vô dụng không bằng chúng ta hãy để cô ấy đi đi.”
Lúc đầu cô ta không muốn để Tô Vũ Đồng tự do sớm như vậy nhưng Cố Triều Tịch gọi điện thoại cho cô, bảo cô nhất định phải tìm cách để đưa Tô Vũ Đồng ra ngoài.
Tất cả những chuyện cô ta làm Cố Triều Tịch đều biết cả. Vì vậy cô ta không muốn làm anh ta khó chịu, như vậy sẽ không tốt cho cô ta.
Bố mẹ của San Ni nghe thấy lời này của Chu Lệ Đồng, lập tức đưa mắt về phía Mộ Diệc Thần, tràn đầy mong đợi nhìn anh.
Tô Vũ Đồng thấy vậy cũng lạnh lùng nhìn anh.
Anh sẽ nghe lời Chu Lệ Đồng chứ?
Mộ Diệc Thần thấy Triệu San Ni đang nhìn mình, lập tức ngước mắt đối mặt với cô, thấy ánh mắt tràn ngập oán hận của cô, trong lòng không biết tại sao lại loạn thành một mớ bòng bong.
Chu Lệ Đồng thấy anh nhìn Tô Vũ Đồng, lập tức lắc lắc tay anh ấy gọi một tiếng: “Cas!”
Nghe thấy Chu Lệ Đồng gọi mình, Mộ Diệc Thần lập tức khôi phục bình tĩnh, nhìn về phía bố của San Ni và nói.
“Không kiện cô ấy cũng được nhưng cô ấy không được phép rời khỏi Giang Thành! Một khi tôi gọi điện thì cô ấy phải lập tức có mặt!”
Anh không biết mình đang mong đợi điều gì nhưng trong lòng anh chỉ không muốn cô rời khỏi Giang Thành mà thôi.
Khi bố của San Ni nghe thấy Mộ Diệc Thần nói vậy, ông ấy lập tức tỏ vẻ khó xử và nói: “Cậu Mộ à. Vốn dĩ chúng tôi đang sống ở El Salvador. Đột nhiên một chút chuẩn bị cũng không có liền ở lại đây, chuyện này thực sự có chút khó khăn với chúng tôi.”
Gia đình đã tiêu hết tiền cho chi phí điều trị của con gái cho nên bây giờ bọn họ đơn giản là không có khả năng ở lại Giang Thành bắt đầu lại từ đầu.
Mộ Diệc Thần chỉ muốn giữ Triệu San Ni lại, nên nói: “Tôi sẽ cho người sắp xếp công việc cho hai người, bất cứ lúc nào các người cũng có thể đi làm.”
Chu Lệ Đồng nghe anh nói xong, nụ cười trên môi có chút cứng đờ, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
Bố mẹ của San Ni nghe Mộ Diệc Thần nói sẽ sắp xếp công việc cho họ, lo lắng cũng bớt đi rất nhiều, hai người nhẹ gật đầu đồng ý.
Tô Vũ Đồng không ngờ Mộ Diệc Thần sẽ sắp xếp như vậy, ánh mắt của cô càng lúc càng lạnh lẽo.
Anh không nhận ra cô và bây giờ anh không để cô rời đi, anh ấy rốt cuộc là đang muốn làm cái quái gì vậy?
Chu Lệ Đồng thấy Tô Vũ Đồng nhìn Mộ Diệc Kỳ, lập tức buông cánh tay Mộ Diệc Thần, tiến lên hai bước chặn tầm mắt của Tô Vũ Đồng, nói.
“Triệu San Ni, không phải mọi người ai cũng đều dễ nói chuyện giống như chúng tôi đâu. Sau này đừng có chạy lung tung khiến bố mẹ cô phải lo lắng nữa. Chúng tôi sẽ lấy lại cái thẻ mà cô đã đánh cắp lúc nãy. Tôi hy vọng cô tự giải quyết vấn đề của bản thân cho tốt đi.”
Lời này nhìn thì giống như là đang nói với Tô Vũ Đồng nhưng thực chất là đang nói với bố mẹ của Triệu San Ni trông chừng cô ấy cho tốt.
Nếu không phải có Cố Triều Tịch, cô ta thật sự muốn cho người giết chết Tô Vũ Đồng!
Mẹ của San Ni vội nói: “Cảm ơn hai người rất nhiều vì đã không truy cứu lỗi lầm của con bé. Xin hai người yên tâm, chúng tôi sẽ không bao giờ để con bé chạy lung tung nữa.”
Về sau bọn họ tuyệt đối sẽ không lại để cho những chuyện tương tự phát sinh, bọn họ nhất định sẽ nhìn chằm chằm cô ấy thật tốt.
Chu Lệ Đồng nghe được lời hứa của mẹ San Ni, nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp, quay sang Mộ Diệc Thần nói.
“Cas, em mệt rồi, chúng ta đi thôi.”
Cô ta tuyệt đối sẽ không để Mộ Diệc Thần lại nhìn Tô Vũ Đồng nhiều thêm một chút.
“Được rồi!”
Mộ Diệc Thần nói xong mang theo Chu Lệ Đồng xoay người rời đi.
Mộ Diệc Thần không truy cứ chuyện lấy cắp nữa nên Tô Vũ Đồng nhanh chóng được thả ra ngoài.
Bố của San Ni không có ý trách móc con gái, ông ấy đau khổ nói: “San Ni, về sau con tuyệt đối không nên chạy loạn, bây giờ chúng ta đi trước tìm chỗ ở, sau đó đi bệnh viện chữa bệnh. Con cứ yên tâm bố nhất định sẽ làm cho con sẽ khá hơn.”
Con gái là niềm hy vọng của hai vợ chồng và ông ấy sẽ không bao giờ từ bỏ cô bé.
Tô Vũ Đồng có thể cảm nhận được tình yêu của bố San Ni dành cho San Ni nhưng cô ấy thực sự không phải là San Ni nên không thể chấp nhận tình yêu lớn lao này được.
Cô ấy nhìn bố San Ni một cách nghiêm túc và nói: “Ông Triệu à, tôi sẽ nói lại lần nữa. Tôi không bị bệnh. Tôi cũng không phải là con gái của ông. Giấy chứng nhận thẩm định của ông chắc chắn là có ai đó nhúng tay vào rồi. Tạm biệt và hẹn gặp lại ông.”
Nói xong, cô ấy quay người bỏ chạy.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của bọn họ mà Mộ Diệc Thần giờ đây đã coi cô như người bị bệnh tâm thần.
Trải nghiệm mà cô ấy căm hận nhất chính là bị người ta vu cáo cô là bệnh nhân tâm thần.
Cô không thể ở cùng một chỗ với bọn họ nữa, cô phải tách ra thôi.
Về phần tiền cô thiếu nợ bọn họ, sau này cô nhất định sẽ trả.
“San Ni!”
Mẹ của San Ni thấy con gái bỏ chạy, bị dọa đến buông cả va li xuống đất rồi vội vàng đuổi theo, bố của San Ni cũng ngay lập tức chạy theo sau.
Cố Triều Tịch nhìn thấy bố mẹ Triệu San Ni đuổi theo Tô Vũ Đồng liền lái xe chạy qua.
Tô Vũ Đồng biết là xe của anh ta, cấp tốc vẫy tay hét lớn gọi anh ta: “A Tịch, mau đưa tôi rời đi!”
Cố Triều Tịch dừng xe ngay lập tức, Tô Vũ Đồng nhanh chóng lên xe. Trước khi mẹ của San Ni có thể đuổi kịp cô, Cố Triều Tịch đã đạp ga bỏ xa bọn họ ở phía sau.